Tương Quý Phi Truyện
Chương 53 : Thái tử trở về
Ngày đăng: 22:01 21/04/20
Sau khi Tương Như Nhân ra khỏi phật đường được chẩn ra có thai, thái tử phi liền tiến cung thỉnh tội với hoàng hậu. Đợi nàng tỉnh lại thái tử phi cũng đã trở về, lúc về thái tử phi có ghé qua thăm nhưng khi đó Tương Như Nhân vẫn đang ngủ.
Tương Như Nhân sau khi ăn xong một chén cháo tinh thần phấn chấn lên không ít. Thanh Đông vẫn lo lắng bắt mạch lại cho nàng “May mắn tiểu thư mặc y phục dày. Nếu không bị lạnh thì đúng là chịu đủ tội.”
“Thái tử phi nói gì? “ Tương Như Nhân lau miệng, ngẩng đầu nhìn Hứa ma ma.
“Thái tử phi nói ngài nghỉ ngơi cho thật tốt. Đây là nàng sơ sót. Chờ điện hạ trở về nàng cũng sẽ nói rõ, đã để ngài phải chịu ủy khuất.”
“A“. Tương Như Nhân nở nụ cười “Việc này vậy mà nàng xử lí rất nhanh chóng.” Trong thời gian nàng ngủ, chỗ hoàng hậu cũng đã thỉnh tội, chỗ nàng lời nói cũng xuôi tai. Đợi đến lúc thái tử trở về, dù sao đứa nhỏ cũng không sao. Nàng cũng đã nhận sai, mọi người cũng đã yên chuyện, còn gì để mà nói.
“Mặc kệ thế nào, bên ngoài thái tử phi là làm đủ công phu, tiểu thư ngài cũng không hề đi sai bước” Hứa ma ma tất nhiên bất bình. Nói giam liền giam, chứng cứ thì không có. Nhưng trên dưới phủ thái tử này chính là thái tử phi chủ trì. Nếu các nàng cường ngạnh chính là ngỗ nghịch chủ mẫu.
“Cũng chẳng kém cạnh gì nhau!”
Tương Như Nhân nở nụ cười “Chuyện thái tôn trúng độc này vẫn chưa được giải quyết.” Tương Như Nhân là hoàn toàn tin thái tử phi sẽ không đem an nguy của thái tôn ra làm cớ để hạ bệ nàng. Độc này xuất hiện vô cùng kì quái. Nơi này của nàng ăn không có việc gì, bữa trưa cũng không có việc gì. Ở giữa thái tôn rốt cuộc đã đi đâu, chỉ một câu không nhớ liền coi như xong.
“Hứa ma ma, nếu thái tử phi không có ý định tra. Chúng ta ngầm hỏi thăm chút, đứa nhỏ năm sáu tuổi lớn tầm đó đi đâu há lại không có người nhìn thấy?”
“Phải phải phải, hiện tại người nghỉ ngơi cho thật tốt, còn lại mặc kệ. Hứa ma ma ấn nàng nằm xuống “Nghỉ ngơi tốt, thân mình hồi phục, ngài muốn làm gì nhũ mẫu cũng không cản...”
Bốn ngày sau thái tử trở về.
Thư Tô Khiêm Mặc đưa đến còn nhanh hơn người thái tử phi phái đi một bước. Bên Dao Hoa các nghe nói thái tử sau khi trở về trực tiếp đi Linh Lung các, Phương ma ma thay thái tử phi lo lắng “Nương nương, Tương trắc phi sẽ ở trước mặt điện hạ cáo trạng.”
Thấy nàng ngẩn người, Tô Khiêm Dương lại gỡ chuỗi vòng ra. Tương Như Nhân ngẩng đầu xem, thấy hắn đem mành vải đầu giường đánh thành nút treo chuỗi phật châu lên rồi thắt gút chặt lại.
“Điện hạ, đây là thái hậu nương nương ban cho. Sao có thể tùy tiện treo lên như vậy.” Tương Như Nhân kéo hắn một cái. Đồ bên trên ban xuống lại treo như vậy cũng chưa thấy bao giờ.
“Vòng lớn như vậy đeo trên người khó chịu. Trei tại đây, lúc nàng ngủ cũng có thể an thần. Lão nương nương cũng sẽ không để ý.”
“Dù thái hậu không để ý nhưng vậy cũng là đại bất kính.” Tương Như Nhân không đồng ý. Thái hậu ban thưởng, còn là vật của phật gia, lại treo như thế trên đầu giường, không thể nói nổi a.”Cho là muốn treo thì cũng phải làm mốt cái túi gấm, sao có thể như điện hạ tùy tiện thắt một cái nút a”
Tô Khiêm Dương nhìn nàng bộ dáng than thở, nở nụ cười “Vậy nàng cho người làm túi rồi treo lại đi “
Ở Linh Lung các một lúc, thái tử rời khỏi đi Dao Hoa các. Trở về một ngày sau mới đến Dao Hoa các thật cũng đủ để trong lòng bất an, Triệu Nhị nhìn hắn bước vào, sai người đổi trà. Nở nụ cười bước đến “Điện hạ muốn thay y phục không?”
“Không cần, Tuần nhi đâu? “ Tô Khiêm Dương thấy bàng dường như cũng gầy yếu đi nhiều “ Nàng cũng nên chú ý nghỉ ngơi. Đừng chỉ biết chăm sóc Tuần nhi rồi khiến mình đổ bệnh”
Triệu Nhị có chút chua xót dâng lên mũi, cuối cùng gật gật đầu. Sau đó nàng dẫn hắn đến phòng thái tôn. Thái tôn hiện giờ vẫn đang tĩnh dưỡng, trong một ngày xuống giưỡng cũng chỉ được gai canh giờ.
“Nàng bận gì thì làm đi. Bản cung có việc muốn hỏi Tuần nhi.” Tô Khiêm Dương nhìn thoáng qua nhi tử nằm ở kia, trực tiếp quay sang nói với Triệu Nhị. Triệu Nhị trong lòng có chút sửng sốt, có điều thấy ánh mắt hắn bình thường thì trấn áp bất an xuống lui ra ngoài.
Tô Khiêm Dương đi đến bên giường. Tô Ngạn Tuần tỉnh lại, sắc mặt có chút tái nhợt. Tô Khiêm Dương ngồi xuống xoa đầu hắn “Tuần nhi, phụ vương dạy ngươi cái gì ngươi còn nhớ rõ không?”
Đứa nhỏ mới năm, sáu tuổi dù trấn định thế nào cũng không che dấu được vẻ mặt hoảng loạn, nhất là trước mặt Tô Khiêm Dương, người mà trước nay hắn vẫn luôn kính trọng.
“Phụ vương” chiếp chiếp gọi một tiếng. Tô Ngạn Tuần bé nhỏ cảm thấy hổ thẹn, thấy Tô Khiêm Dương ôn hòa nhìn hắn, nghẹn nhiều ngày như vậy rốt cuộc không nín được nữa “Phụ vương, con biết sai rồi. Con thật ra nhớ rõ chứ không có quên!”