Tương Quý Phi Truyện
Chương 54 : Chân tướng
Ngày đăng: 22:01 21/04/20
Tô Khiêm Dương lẳng lặng nhìn thái tôn, cũng không vì hắn nói thế mà tức giận, ngược lại xoa trán hắn “Đừng sợ. Nói cho phụ vương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tô Ngạn Tuần cố kìm nén tiếng khóc “Ngày hôm đó sau khi ngủ trưa dậy, con muốn ăn uống chút gì đó nhưng lại không thấy mấy người nhũ mẫu đâu. Vì thế con...”
Ngày hôm đó Tô Ngạn Tuần ngủ trưa dậy sớm hơn chút, gọi hai tiếng cũng không thấy mấy người nhũ mẫu ở trong phòng. Cũng không đi tìm các nàng mà hắn cứ thế tự đi ra ngoài. Hắn vòng quanh Dao Hoa các rồi theo đường nhỏ tương đối vắng, xuyên qua vườn hoa đi phòng bếp.
Phòng bếp phía sau bận rộn, công việc lu bu nên chỉ để lại vài người ở phía trước trông chừng. Mà buổi chiều, vài người ngủ, vài người lại tụ tập lại phía sau nói chuyện nên Tô Ngạn Tuần vào được.
Lúc bị hai tiểu cung nữ phát hiện thì hắn đã ăn được vài miếng gì đó để trên bàn rồi.
Tiểu cung nữ trong phòng ăn tới chậm nên cũng không thấy hắn ăn. Lại không biết hắn là thái tôn, thấy đứa trẻ đáng yêu như vậy nên cũng không kinh động người khác.
Trong đó một cung nữ ngồi xổm xuống nói với hắn những đồ ăn này lát nữa có người muốn ăn. Tiểu cung nữ còn lại nhét vội cho hắn mấy miếng đồ ăn khác rồi đẩy hắn ra khỏi phòng bếp.
Tô Ngạn Tuần đang đói bụng nên cũng tham ăn. Cũng không để ý mấy đồ đã ăn kia là có hợp để ăn chung hay không. Hắn vòng về muốn trở lại Dao Hoa các nhưng thấy mấy người nhũ mẫu đang tìm hắn nên lại hốt hoảng quay đầu vòng lại hoa viên đi ra, đến Linh Lung các gần đó.
Mà chuyện về sau thì mọi người đều rõ ràng. Hắn ở Linh Lung các ăn mấy miếng hoa quả, sau khi được nhũ mẫu mang về nử canh giờ thì nôn mửa ngất xỉu. Thái y đến kiểm tra nói hắn trúng độc.
“Phụ vương, con rất sợ hãi.” Tô Ngạn Tuần nước mắt ào ra “Con sợ mẫu phi trách phạt nên mới nói không nhớ rõ.”
“Không phải Tương trắc phi muốn hại con, lại tại tự bản thân con.” Tay nhỏ bé của Tô Ngạn Tuần níu chặt ống tay áo của Tô Khiêm Dương “Phụ vương, con biết sai rồi!”
Từ bên ngoài mấy ma ma vội chạy vào. Thấy nàng ngồi thất thần trên đất mà khóc.
Phương ma ma bước nhanh đến nâng nàng dậy “Nương nương, ngày không có việc gì chứ?”
Triệu Nhị lau nước mắt, hít sâu một hơi, đẩy tay nàng ra “Không sao.” Là nàng nổi lòng ghen tị muốn trừng phạt Tương trắc phi. Thái tử đối với nàng thất vọng cũng không sao. Ít nhất hắn chưa biết rằng bản thân mình còn không muốn Tương trắc phi có được đứa nhỏ. Trong mắt hắn nàng đố kị nhưng không ác độc.
Phương ma ma sai người lấy nước, giặt khăn cho nàng lau tay. Triệu Nhị nhìn nàng một cái, lạnh giọng “Phương ma ma, trước bản cung từng hỏi ngươi có gì gạt bản cung hay không. Nay bản cung hỏi lại lần nữa, rốt cuộc có hay là không?”
Phương ma ma đánh rơi khăn trong tay xuống đất, quỳ xuống “Nương nương, nô tù đều bẩm báo chi tiết. Không có gì dối gạt ngài. “
“Vậy ngươi liền dọn dẹp một chút quay về Triệu gia hầu hạ đi thôi! Bản cung nơi này không chứa nổi ngươi.”
Phương ma ma vội ôm lấy chân Triệu Nhị “Nương nương, van ngài đừng đuổi nô tỳ đi. Nô tỳ nói. Nô tỳ biết thái tôn điện hạ đi qua phòng bếp, là nô tỳ không để người khâc đến nói. Nô tỳ nghĩ thái tôn không nhớ rõ, người bên dưới cũng không ai thấy. Vậy có thể thuận lý thành chương đem Tương trắc phi nhốt lại. Nương nương cũng có thể đạt thành mong muốn, thái tôn cũng sẽ ít có uy hiếp hơn.”
Vừa dứt lời, Phương ma ma liền bị Triệu Nhị đạp một cước ra ngoài, đầu đập vào đầu gối nàng “Vậy mà ngươi dám đường đường chính chính lấy lý do này đó đến tắc trách bản cung. Ngày đó mẫu thân đến rốt cuộc đã nói gì với ngươi. Ngươi còn không khai rõ!”
Phương ma ma hoảng sợ, trên trán u một cục, run rẩy quỳ ở đó “Phu nhân nàng, phu nhân nàng nói với nô tỳ và Cố ma ma, chuyện nên làm không thể ngừng.”
Triệu Nhị là bị chọc đến phát điên rồi “Người đâu! Giám sát Cố ma ma thu dọn vài thứ, cùng Phương ma ma đuổi về Triệu gia đi!”