Tương Quý Phi Truyện

Chương 55 : Thai song sinh

Ngày đăng: 22:01 21/04/20


Trên dưới phủ thái tử đều rõ ngọn nguồn thái tôn trúng độc. Thay đổi một nhóm người. Bên cạnh thái tử phi cũng thay hai vị ma ma.



Ngày tháng sáu rất nhanh nóng. Qua giữa trưa nhiệt độ càng tăng cao. Biết tin Tương Như Nhân có thai, Tương phu nhân liền dẫn theo hai con dâu đến thăm.



Nhìn thấy nữ phi mọi thứ đều tốt, Tương phu nhân an tâm hơn nhiều. Đưa cho nàng nhiều thứ nàng thích ăn, dặn nàng phải nghỉ ngơi cho thật tốt.



Trình Bích Nhi đầu năm hoài thai, nay đã năm tháng. Tương Như Nhân nhìn thoáng qua đại tẩu. Nàng vẫn không thể cùng đại ca thân mật hơn được chút.



“Mẫu thân, mấy ngày trước trong cung ban cho ta vài xấp vải Phê Lĩnh. Ta mặc cũng không hêdt. Hay ngài và đại tẩu xem thử, nếu thích thì nang về” Tương Như Nhân sai Hứa ma ma dẫn các nàng đi khố phòng, để lại Trình Bích Nhi hỏi chuyện trong nhà.



Trình Bích Nhi có thai nhưng vẫn hay cáu kỉnh. Mở miệng là quở trách nàng vài câu rồi mới tiện đà nói “Trong nhà mọi việc đều ổn. Đầu năm mùa xuân tổ phụ đã khỏe hơn nhiều.”



“ Ngươi hiện tai có thai, tổ phụ tâm tình tất nhiên là tốt.” Tương Như Nhân cười nói. Trình Bích Nhi cũng không hề ngượng ngùng, xoa xoa bụng “Mấy tháng trước hành hạ ta không ít. Hai tháng này thì lại yên tĩnh.”



Hai người nhìn thoáng qua nhau, Trình Bích Nhi tiện đà thở dài “Đại ca cùng đại tẩu thì vẫn vậy”



Tương Như Nhân hừ cười “Người đã chết, sẽ không ai có thể phá hư hình ảnh của nàng trong lòng hắn. Nếu hắn còn tiếp tục suy sụp cũng không ai có nhiều thời gian mặc hắn như vậy. Bọn họ bây giờ cũng chưa có đứa nhỏ. Một khi đại tẩu nếu muốn hòa ly, ta sẽ là người đầu tiên ủng hộ nàng.”



Trình Bích Nhi ngẩng đầu, ánh mắt ngạc nhiên “Như Nhân! Sao ngươi có thể nghĩ như vậy?”



“Bích Nhi, ta biết ngươi nghĩ gì.” Tương Như Nhân nắm tay nàng “Hiện tại ngươi đã là con dâu Tương gia, tất cả đều suy nghĩ vì Tương gia. Chuyện đại ca và nhị tẩu, ngươi nghũ muốn đại tẩu cảm hóa được đại ca là tốt nhất, vì đại ca sinh hạ đứa nhỏ cũng danh chính ngôn thuận là chuyện thường tình. Nhưng Bích Nhi ngươi có nghĩ đén, nếu đại ca cả đời đều như vậy thì sao?”



Trình Bích Nhi giật mình, không biết nói gì cho phải. Tương Như Nhân tiện đà “Chúng ta đây chẳng phải đem những năm tháng tươi đẹp nhất của nàng đều phí hoài sao?”
“Ma ma, ngươi không rõ đâu.” Triệu Nhị thở dài một hơi. “ Ngươi đi tìm năm sáu cung nữ cơ trí chút để dạy dỗ. Đến lúc đó đi Thái học viện cũng phải có người đi theo.”



Đến chiều Tô Khiêm Dương về phủ, đến thăm thái tôn. Thấy Tô Ngạn Tuần mang ra rất nhiều chữ đã tập viết, tiện thể cầu xin chuyện đi Thái học viện. Tô Khiêm Dương nhìn hắn bộ dáng mong đợi “Vì sao bỗng nhiên lại muốn đi Thái học viện?”



Tô Ngạn Tuần quy củ ngồi đối diện thái tử “Phụ vương, con muốn được học thêm nhiều thứ, càng muốn được cùng mọi người đọc sách. Ở Thái học viện cũng sẽ có thêm được nhiều bằng hữu. Con không muốn suốt ngày chỉ ở trong phủ thái tử với vài vị lão sư. “



“Vậy ngươi cũng biết thân thể ngươi không tốt, đi Thái học viện nơi đó lại không thể có trường hợp đặc biệt. Ngươi phải cùng mọi người học kỵ xạ, học bắn cung. Lão sư nơi đó cũng không thể chăm sóc riêng ngươi.” Vốn thái tử tính hai năm nữa sẽ đưa hắn đi Thái học viện, không nghĩ hiện tại hắn lại đềxuất trước chuyện này với mình.



“Con không sợ chuyện đó.” Tô Ngạn Tuần khẽ động thân thể, ngưỡng mộ nhìn thái tử “Con muốn được giống như phụ vương. Không muốn tránh trong phủ thái tử.”



Nhi tử có thể một phen nói ra những lời này khiến Tô Khiêm Dương thật vui mừng. Đây là đứa nhỏ đầu tiên của hắn. Tuy rằng thời điểm mới sinh thân thể có chút không khỏe. Nhưng những năm gần gây hắn đều nhu thuận hiểu chuyện đã đủ để người ta quên đi những điều không may kia. Tô Khiêm Dương cảm thấy nhi tử của hắn so với chính mình còn muốn ưu tú hơn.



“Được“. Tô Khiêm Dương lên tiếng “Vài ngày nữa phụ vương sẽ dẫn ngươi tiến cung, trước nói vài lời với hoàng gia gia, sau đó sẽ đưa ngươi đi Thái học viện.”



Tô Ngạn Tuần đáy mắt tràn đầy vui sướng, tiện đà nghĩ tới điều gì, giọng có chút khẩn thiết “Phụ vượng, ngài lâu rồi không cùng ăn cơm với chúng ta.”



Trước đây cứ cách bốn năm ngày Tô Khiêm Dương sẽ cùng thái tử phi và thái tôn ăn cơm chiều, lúc bận rộn khoảng cách có thể tăng thêm mấy ngày. Nhưng dạo gần đây, đã mấy tháng Tô Khiêm Dương không qua đêm lại Dao Hoa các, đừng nói là tới dùng cơm.



Đứa nhỏ rất nhạy cảm, phụ mẫu có gì thay đổi hắn đều cảm nhận được. Hắn luôn hy vọng phụ vương và mẫu phi luôn hòa thuận, người một nhà có thể cùng nhau ăn cơm, nói chuyện phiếm.



Nghĩ đến điều này, Tô Khiêm Dương đưa tay xoa đầu hắn an ủi “Phụ vương dạo này bận rộn. Vài ngày nữa sẽ cùng đến ăn cơm với các ngươi. “