Tương Quý Phi Truyện

Chương 57 : Long Phượng trình tường

Ngày đăng: 22:01 21/04/20


Từ đầu năm đến hết mùng năm, ông trời như biết được mọi người phải đi chúc tết thân hữu nên không hạ tuyết xuống. Nhưng đến khuya mùng năm, tuyết ngừng được bảy tám ngày lại bắt đầu rơi.



Tuyết lúc trước còn chưa tan hết. Thật giống như không muốn nhường mùa xuân đến. Trên bầu trời u ám luôn lả tả bay.



Đến mùng mười tuyết cũng ngừng. Tuy rằng trước ngày mười lăm tuyết cũng không thể tan hết. Nhưng khắp Lâm An thành vẫn nhộn nhịp chuẩn bị cho hội hoa đăng đêm Nguyên tiêu. Những nơi gặp tai ương cũng được sửa chữa. Người chạy nạn cũng bắt đầu rút khỏi Lâm An thành trở về nhà.



Đêm yên tĩnh.



Đêm ngày mười hai Tương Như Nhân bắt đầu đau bụng. Trên dưới Linh Lung các đã là có chuẩn bị dù có sớm hơn năm sáu ngày so với dự tính của thái y. Tôn ma ma dẫn người nấu nước. Hứa ma ma chuẩn bị các đồ vật cần thiết trải sẵn giường đệm. Trên bàn bày sẵn vải và kéo đã nấu qua nước nóng phơi khô.



Tương Như Nhân chịu đựng cơn đau để Thanh Đông cùng Thanh Thu mỗi người một bên đỡ nàng đi lại trong phòng. Thái tử phi nghe bẩm báo liền dẫn người đi qua Phượng Dương các, cùng thái tử đạp tuyết đến Linh Lung các.



Trên trời tuyết vẫn rơi, thái tử và thái tử phi tiến vào nhà kề bên trái. Bạch ma ma dẫn theo Tử Yên ở trong nhà kề hầu hạ. Thái tử phi nhìn tất cả đâu vào đấy, hỏi Tử Yên “Tương trắc phi lúc này đã nằm xuống chưa?”



Tư Yên bưng trà lên “Hồi bẩm thái tử phi, nương nương còn chưa nằm xuống, vẫn còn đang đi lại ở trong phòng.”



Bên kia trong phòng, Tương Như Nhân ngày càng đau không chịu được, cơ hồ đứng không nổi nữa. Thanh Đông nhanh đỡ nàng đến trên giường. Lưu ma ma đem một chén chè trôi nước lại, Tương Như Nhân chịu đau cố gắng ăn phân nửa bát. Hai bà đỡ đi tới xem tình hình, sai người tăng than vào chậu trong phòng, nói với Tương Như Nhân “Nương nương, ngài vó thể cởi cáo ngoài ra rồi.”



Tương Như Nhân thoát áo ngoài. Nằm lên trên giường, bà đỡ để hai chân nàng mở ra đúng vị trí. Thanh Đông đứng canh bên cạnh nàng, bà đỡ Tương phu nhân thỉnh về cũng đứng bên chăm chú.



Qua một nén nhang, Tương Như Nhân đau chịu không nổi kêu đau một tiếng. Dưới thân một cỗ ẩm nóng, nước ối phá thể mà ra. Bà đỡ vội đỡ chân nàng, nước ối tuôn xuống làm ướt cả mảng đệm phía dưới “Nương nương, cố gắng bình ổn để lát nữa ta nhờ ngài dùng sức, ngài hãy cố rặn”



Mồ hôi trên trán cứ chảy ròng ròng xuống mắt. Tương Như Nhân híp mắt lại. Bụng trướng đau như muốn đem bản thân trong cơ thể lôi hết ra ngoài, đau hồi lâu như muốn chết lặng. Nghe được thanh âm của bà đỡ nói, Tương Như Nhân cố gắng dồn lại tất cả khí lực.
Tương Như Nhân mệt mỏi khép mắt. Long phượng trình tường, này thật đúng là đứng nơi đầu sóng ngọn gió rồi...



Ba ngày sau phủ thái tử làm lễ tắm ba ngày. Khắp Lâm An thành bắt đầu truyền tin Tương trắc phi phủ thái tử thời sinh hạ tiểu quận chúa tuyết ngừng rơi. Thánh thượng mặt rồng đại duyệt phong tiểu quận chúa làm công chúa. Cho tới nay danh hiệu công chúa chỉ có thể sau khi thái tử đăng cơ thì mới được thụ phong. Sở dĩ hoàng thượng làm như vậy ý nói tiểu quận chúa phủ thái tử sinh ra đem đến điềm lành nên nhận được phong hào.



Sau lễ tắm ba ngày kết thúc hai đứa nhỏ được ôm trở về. Tương Như Nhân nằm nghiêng người nhìn hai cái tiểu bất điểm trên giường. Một đứa tứ cân lục hai, một đứa tứ cân một hai. Đưa tay vuốt một chút mũi nhỏ nhắn của nữ nhi. Tiểu tử kia vậy mà không vừa ý, trực tiếp oa một tiếng khóc lên. Thân thể nhỏ nhắn nhưng tiếng khóc thì vang dội. Tôn ma ma và nhũ mẫu vội chạy tới, Tương Như Nhân dở khóc dở cười nhìn nàng “Ngươi hiện tại được phong công chúa thì ngạo khí sao? Chạm một cái cũng không được!”



Nhũ mẫu ôm nàng lên, vỗ vỗ trong lòng dỗ nàng một lúc, tiếng khóc nhỏ dần thì đứa còn ở trên giường bắt đầu khóc.



Tương Như Nhân nhướng mày, ngực trướng đau vô cùng. Nhũ mẫu ôm hắn lên “Tiểu điện hạ đói rồi đây”



Hai nhũ mẫu bế nhỏ vào sương phòng phía sau cho bú. Bên này Tôn ma ma chườm khăn ấm lên ngực cho Tương Như Nhân, tiện thể ấn sữa ra một chút cho bớt trướng. Thay xong đồ dơ, Tôn ma ma đỡ Tương Như Nhân nằm xuống “Tiểu thue nếu còn trướng cũng đừng chịu đựng. Cứ nói với nô tỳ.”



“Tôn ma ma, ta sẽ như vậy trong bao lâu? Đứa nhỏ bú sữa cũng phải một năm đây. Tôn ma ma cười “Trướng vài lần sẽ hết thôi. Không cho bú sẽ dần trở lại như cũ.”



Mười ngày sau khi Tương Như Nhân sinh, tuyết ở Lâm An thành đã tan một nữa. Tuy trời còn rất lạnh nhưng cảnh đầu xuân đã ngập tràn, khắp nơi cây cối xanh tốt.



Mọi người coi như một mùa đông này đã bình yên trôi qua. Thế nhưng một tháng sau, ttấn nhỏ gần Lâm An thành bùng phát hàn chứng, qua một đêm đã chết mấy chục người.



Triều đình lập tức phái người phong tỏa trấn nhỏ kia, cấm không được ra vào. Mấy ngày sau, vùng quanh trấn vẫn xuất hiện hàn chúng, có người thiệt mạng.



Tiếp theo là mấy trấn khác quanh Lâm An thành nhiễm hàn chứng. Này giống như bồ công anh bị gió thổi đi, nhanh chóng phát tán, qua hai tháng, trong Lâm An thành cũng phát hiện hàn chứng...