Tương Quý Phi Truyện
Chương 58 : Tiểu tình nhân kiếp trước
Ngày đăng: 22:01 21/04/20
Phát hiện ra hàn chứng là một tiểu y quán ở cửa thành bắc. Có hai bệnh nhân sốt cao đến khám, sau một đêm đã tử vong. Y quán lập tức được đóng cửa, cách ly toàn bộ những người đã tiếp xúc với hai người kia. Dù vậy hàn chứng vẫn lan ra khắp Lâm An thành.
Tin tức này khiến toàn Lâm An thành hoảng sợ. Nơi đây đều là đại trạch đại viện, một người nhiễm kà lây cả một đám người. Thái y viện cấp tốc sai người xuóing các nơi chẩn bệnh. Triều đình cũng bố cáo triệu tập các đại phi trong dân gian cùng nghĩa sĩ cường tráng khỏe mạnh đi cùng người của thái y viện đến khu chữa trị để hỗ trợ.
Tất cả các cửa thành đều lập điểm chẩn và phát dược miễn phí. Để phòng ngừa, người chưa bệnh đều phải uống thuốc, trong nhà nếu có người xuất hiện dấu hiệu cần lập tức đưa đến khu chữa trị, không được giấu diếm.
Thái y viện cũng phối dược đưa đi các phủ đệ. Quan viên trong triều đều về nhà quán triệt lại thông báo của triều đình. Nếu phát hiện ai có dấu hiện liền bẩm báo, nếu giấu diếm không kịp thời báo lên sẽ bị tước quan trọng phạt.
Xung quanh Lâm An thành đều dựng lên chốt chặn kiểm tra để giảm số lượng người vào thành. Đồng thời nếu phát hiện người có dấu hiệu bệnh liền đưa đi khu chữa trị.
Một loạt biện pháp thực hiện giúp Lâm An thành không phị phát tán bệnh dịch dữ dội như trấn nhỏ kia. Nhưng số người chết cũng không ít. Đầu đường cuối phố đều nghe mùi cháy khét y phục của bệnh nhân dùng qua. Trên đường mọi người đều yên lặng qua lại vội vã, không còn ồn ào vui vẻ như ngày trước.
Trong Linh Lung các phủ thái tử, Tương Như Nhân còn trong tháng, phân phó Hứa ma ma thay đổi vật dụng cận thân, đem đồ trên dưới Linh Lung các đều tẩy sạch phơi khô, tránh để tuyết tan ẩm ướt dính hàn khí.
Nhất là phòng nàng cùng phòng hai đứa nhỏ, mọi thứ đều phải giữ cho luôn khô ráo. Hai nhũ mẫu cùng các mama hầu hạ đều được chẩn mạch hàng ngày. Nhũ mẫu cho đứa nhỏ bú, nếu uống chén thuốc cũng chính là khai phương thuốc cho đứa nhỏ. Thơi điểm đặc thù, thaia tử pho cũng chuẩn cho trong viện tự đun thuốc.
Thanh Thu vội vàng đi vào phòng, đứng trước chậu than hơ qua hơ lại. Phục Linh thay áo khoác cho nàng, xong xuôi mới tiến vào trong nội thất. Tương Như Nhân tựa ở trên giường vừa uống canh xong, thấy nàng vẻ mặt khẩn trương “Như thế nào? “
“Tiểu thư, người bên Tương phủ kể lại đại thiếu gia muốn làm nghĩa sĩ đi cũng người thái y viện đến khu chữa trị. Đại phu nhân khuyên can không được, ngất đi một hồi.” Thanh Thu vừa nói vừa thở hổn hển. Nàng vâng mênh Tương Như Nhân đi Tương gia một chuyến lại biết được tin này.
“Tổ phụ cùng phụ thân nói thế nào?” Tương Như Nhân bình tĩnh hỏi lại. Thanh Thu lắc đầu “Lão thái gia và lão gia mấy ngày nay thường xuyên vào cung, lúc nô ty trở về hẳn họ còn chưa biết”
Tương Như Nhân nhìn cảnh này, đưa tay áp áp vào người Tô Khiêm Dương “Hay là điện hạ thử ôm nàng”
Tô Khiêm Dương nhất thời ngẩn ra, nhìn đôi mắt tiểu nha đầu kia đang nhìn mình chằm chằm, vô thức đưa tay ra đón lấy đứa nhỏ từ Tương Như Nhân. Nhưng ngay khi tiếp được đứa nhỏ thì tay hắn lại gồng lên, so với nhi tử, hắn càng không biết làm cách nào để ôm nữ nhi.
Một cơ thể nhỏ bé mềm mại như vậy ở trong lòng khiến Tô Khiêm Dương vừa động đã cảm thấy có phải bản thân cứng rắn vừa làm đau nàng.
Lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng thái tử tay chân luống cuống như vậy, Tương Như Nhân không khách khí cười thành tiếng.
“Điện hạ thì ra ôm như vậy sao” Vừa cười, Tương Như Nhân vừa đưa tay phải nâng đầu đứa nhỏ “ Tay kia thì đỡ chỗ này, đúng rồi. Điện hạ có thể thả lỏng một chút, không cần cứng ngắc như vậy.”
Tô Khiêm Dương làm theo, nhưng vẫn thấy có chỗ nào không đúng. Hắn chính là cảm thấy ôm đứa nhỏ vẫn chưa được thoải mái, tay thả lỏng lưng thì vẫn còn cứng. Lưng cong một chút thì bên này tay lại dùng sức.
Tô Khiêm Dương đã là phụ thân của năm đứa nhỏ, lúc này mới cảm thấy ôm đứa nhỏ cũng không pgải chuyện dễ dàng gì. Ngày trước lúc thái tôn sinh hắn còn trẻ, tuy rằng đối với đứa nhỏ này có vô vàn mong chờ nhưng lúc sinh ra thái tôn rất yếu ớt, hắn không dám ôm. Khi Kim lương nhân sinh con, hắn căn bản chưa từng nghĩ đến. Còn chỗ đứa nhỏ của Nghiêm lương nhân, đợi đến lúc hắn ôm thì cũng đã sáu bảy tháng.
Bây giờ ở trong lòng hắn, lại là một đứa nhỏ song sinh nên còn nhỏ hơn nhiều, bé bỏng vô cùng khiến hắn luôn không dám lơi lỏng. Vì thế chỉ một lát sau, Tô Khiêm Dương đã cảm thấy mỏi rời.
Để nhũ mẫu ôm hai đứa nhỏ lui ra, Tương Như Nhân phát hiện thái tử đối với nữ nhi có nhiều chú ý hơn nhi tử. Đa phần hoàng đế đều như thế, có thể hết mực yêu chiều nữ nhi nhưng đối với nhi tử lại hơi xa lạ. Hiện thời như vậy, Tương Nhưu Nhân hy vọng nữ nhi có thể quang mang chói mắt một chút.
“Bình Ninh thật là thân cận với điện hạ a” Tương Như Nhân vòng ra sau xoa bóp vai cho hắn, giọng điệu có chút ghen tuông “Thời điểm nàng mới sinh thiếp cũng muốn sờ sờ nàng như thế, nàng lại trực tiếp khóc lên, nửa điểm mặt mũi cũng không cho thần thiếp.”
Tô Khiêm Dương nắm lấy bàn tay trên vai mình, quay đầu nhìn nàng, vẻ mặt chế nhạo “Đứa nhỏ sinh ra tính cách cũng có chút giống phụ mẫu. Không biết tính tình này của nàng là giống ai?”