Tương Quý Phi Truyện

Chương 59 : Nữ nhi mồ côi của Chu gia

Ngày đăng: 22:01 21/04/20


Tương Như Nhân đau khổ, nàng nào có muốn nói nữ nhi yếu ớt. Vậy mà đến miệng hắn nói ra thì ý tứ nàng hồi nhỏ yếu ớt nên sinh ra nữ nhi cũng yếu ớt như thế.



Vì thế Tương Như Nhân thanh thanh cổ họng, mặt không đổi sắc nói tiếp “Mẫu thân thiếp nói khi còn nhỏ thần thiếp rất yên tĩnh. Trừ bỏ khi đói khóc quấy một chút, còn lại bình thường đều nhu thuận, hoàn toàn không cần nàng quan tâm”



Tương Như Nhân khẩu khí chắc nịch. Tô Khiêm Dương nhìn nàng, khóe miệng gợi lên chút cười “Nói như vậy, Bình Ninh tính tình là không phải giống nàng.”



Lúc này Tương Như Nhân cũng không gật đầu. Tính tình không giống nàng tức là giống hắn, cũng không thể nói thái tử hồi nhỏ kiêu căng ương ngạnh, hòa hoãn nói “Bây giờ Binh Ninh còn nhỏ quá, đợi lớn lên mới nhìn rõ được”



Nhìn vành tai nàng vì qyẫn bách mà phiếm hồng, Tô Khiêm Dương ân một tiếng rồi nâng tách trà lên uống, xem như đáp lại lời nàng.



Ngồi thêm một hồi, dùng cơm chiều với nàng xong Tô Khiêm Dương đứng dậy hồi Phượng Dương các, còn rất nhiều chuyện lớn đang chờ hắn giải quyết. Tương Như Nhân mệnh Thanh Đoing đưa thực hộp đã chuẩn bị lên “Chỗ này có mấy món điện hạ thích ăn, ngài cũng đừng thức trễ quá”



Dù sao cũng là đầy tháng của hsi đứa nhỏ, vậy mà qua đây ngồi mới một buổi trưa lại phải đi. Nhìn bộ dáng săn sóc của nàng, Tô Khiêm Dương đưa tay sờ sờ mặt nàng “Đợi chuyện này qua đi sẽ bồi thường cho các nàng”



Đến đầu tháng ba, trừ bỏ trên đỉnh núi còn tuyết chưa kịp tan đọng lại, toàn Lâm An thành cảnh sắc đều đã vào xuân. Mùa xuân này đến có chút muộn nhưng khi đến mang theo sức sống dạt dào. Xóa tan hàn chứng, cuốn đi nỗi lo sợ và bi thương của người dân. Cùng với hương đào lan tỏa, nhiệt độ cũng dần tăng lên.



So với Lâm An thành thì phương bắc vẫn còn truyền đến tin tức bệnh tật nhưng đại đa số bệnh dịch đều đã được khống chế. Người của thái y viện phái đi đều đã trở về.



Những người này trong lúc đó cũng có bị lây nhiễm nhưng cứu chữa kịp thời nên đều bảo trụ được tính mạng.



Trong triều vì đợt bệnh dịch vừa rồi cũng có chút thay đổi. Vì Lục thế tử phi bệnh chết, Kỳ lão gia sau đó được khôi phục chức quan lại nhiễm hàn chứng, sau khi sốt cao không ngừng thì qua đời hồi cuối tháng hai.


Mọi nghĩa sĩ tham gia đều đang đợi triều đình luận công ban thưởng. Nhưng tin tức này đối với người đang chờ đợi ở Tương gia lại chẳng có gì tốt. Bởi người đã rời đi hơn hai tháng, Tương Cảnh Trí không có cùng họ trở về.



Một thái y đi cùng hắn lúc trước đưa những thứ gắn gửi mang đến Tương gia.



Một gói đồ, mấy phong thư, thêm chút vụn vặt gì đó.



Chờ đợi hơn hai tháng, người dù không sao nhưng lại không trở về. Tương phu nhân sao lại không bị đả kích. Ngược lại Vương Ánh Tuyết thật yên tĩnh cầm lấy thư và nhữn thứ Tương Cảnh Trí gửi cho nàng trở về viện của mình.



Trình Bích Nhi không biết nên ai ủi ai trước. Nghĩ nghĩ, liền trước hết sai người đưa thư đại ca viết cho Như Nhân mang đến phủ thái tử.



Phủ thái tử, Tương Như Nhân đọc xong thư, nhìn hộp gấm trên bàn. Tương Cảnh Trí nhờ người mang về, trong hộp là một đôi vòng ngọc và một miếng ngọc bội, đưa cho Bình Ninh và Dung nhi.



Hứa ma ma thấy Tương Như Nhân nở nụ cười, sai người nang đồ xuống “Tiểu thư, đại thiếu gia không trở về. Sao ngài chẳng có chút lo lắng?”



Tương Như Ngân đứng dậy đi đến bên cửa sổ “Lo lắng cái gì, hắn đã lớn như vậy, nói muốn đi giải sầu rồi sẽ về, vậy cứ để hắn đi” Bên ngoài rộng lớn, người người bận rộn. Lại không có người nhà ở cạnh ngày ngày nhắc nhở hắn bày nọ, hắn tự có thời gian suy nghĩ cho cẩn thận. Nghĩ thông rồi tự khắc sẽ trở về. Có một số việc, người khác có nóng vội cũng vô dụng...



Đến đầu tháng năm triều đình phong thưởng, các nghĩa sĩ dựa vài công trạng đều có thưởng. Vài vị làm tốt còn có chức quan không tệ.



Mà bên này phủ thái tử, muộn ba tháng thánh chỉ cũng đã hạ. Phong nhị quận chúa phủ thái tử làm công chúa, ban hào Bình Ninh.



Đi kèm theo thánh chỉ là vô số ban thưởng như muốn bù đắp vì tiệc đầy tháng không được tổ chức vừa rồi. Thái hậu cũng ban thưởng không ít. Đương nhiên Bình Ninh có phong hàm công chúa so với Dung nhi hơn một ít.