Tương Quý Phi Truyện

Chương 62 : Nữ nhi được sủng ái

Ngày đăng: 22:01 21/04/20


Sáng sớm hôm sau, Tương Như Nhân cả người mệt mỏi. Thái tử sớm thượng triều, Tương Như Nhân thu thập thỏa đáng xem qua hai hài tử xong thì trời cũng sáng hẳn.



Hôm nay trời đã lạnh hơn, qua một đêm tựa hồ như sắp có tuyết. Tình hình mùa đông năm ngoái như mới rành rành ở đây, chớp mắt bốn mùa luân chuyển.



Khoác thêm áo đi Dao Hoa các thỉnh an. Hôm nay Trương trắc phi cùng Diệp lương nhân đều cáo bệnh. Trương trắc phi bị cảm nhẹ. Diệp lương nhân thì nghe nói sáng nay dậy đầu váng, chóng mặt. Tựa giường nữa ngày vẫn không thể đến thỉnh an.



Thỉnh thái y qua xem. Ở Dao Hoa các các nàng còn chưa rời đi. Ma ma được phái đi đã mang theo tháo y trở lại bẩm báo. Diệp lương nhân có tin vui.



Thái tử phi thật cao hứng, trên mặt không hề có chút biểu tình ngoài ý muốn. Nghĩ đến nguyệt sự của Diệp lương nhân đã muộn vài ngày, có chút đoán trước.



Theo Kim lương nhân bắt đầu, phủ thái tử có tam tử nhị nữ, con nối dòng mới chính thức nhiều lên. Diệp lương nhân là cùng Kim lương nhân lúc trước vào phủ. Tương Như Nhân nhìn qua Tần lương nhân cùng Vương lương nhân, một vị nhập phủ bảy năm, một vị sáu năm, đều chưa có đứa nhỏ. Nhìn vào nhóm các nàng, thời gian càng trôi, cơ hội hoài thai càng khó có được.



Nghĩ đến như vậy, không khỏi có chút buồn bã.



Thái tử phi muốn đi Lan Tâm uyển nhìn Diệp lương nhân, mấy người Tương Như Nhân rời Dao Hoa các.



Tiếp nhận lò sưởi từ tay Hà ma ma, choàng thêm áo, thái tử phi bước ra ngoài. Gió bên ngoài thổi từng cơn đập vào mặt khiến toàn thân phát lạnh. Hôm nay trời cũng u ám không sáng rõ. Trên đường hương về Lan Tâm uyển, đi qua Phượng Dương các, lại qua Linh Lung các, thu hổi thầm mắt. Thật ra nàng còn có hy vọng có thai là mấy người...



Từ Lan Tâm uyển bước ra, trời càng âm u. Thái tử phi đi một chuyến đến Ấn Nguyệt các thăm Trương trắc phi bị phong hàn. Trong phòng nồng đậm vị thuốc, từ trong giường còn truyền đến một trận tiếng ho khan.



Triệu Nhị cho hạ ghế cạnh giường để ngồi xuống. Trương Thấm nằm trên giường nói khàn khàn “Nương nương vẫn nên ngồi bên kia đi, kẻo thiếp lại lây bệnh cho ngài”



Triệu Nhị vẫn ngồi xuống cạnh giường “Không sao cả, nhưng ngươi sao lại đột nhiên trở bệnh?”



Trương thấm tái nhợt nghiêm mặt, nói có chút không vấn đề gì “Bệnh cũ thôi. Nghe nói Diệp lương nhân có thai.”
Còn lại vài đứa nhỏ đều đã ba bốn tuổi, biết lúc này không thể ồn ào. Chỉ có Bình Ninh cất tiếng cười khanh khách nhìn mọi người rồi ghé vài trên vai nhũ mẫu tiếp tục nhìn bầu trời.



Không biết không có tội, huống chi đồng ngôn vô kị, mọi người không để trong lòng, đoàn người tiếp tục đi về cung đại tế lặc...



Trong hoàng cung nghi thức đại tế tự so với thế gia còn phức tạp hơn. Đứa nhỏ chưa biết đi được nhũ mẫu ôm quỳ lạy. Còn lại mọi người đều như nhau, tố thân cung phục. Nghe người phía trước tuyên đọc dâng hương, phía sau theo quỳ lại lời ca tụng.



Thời điểm hoàng thượng tế thiên kỳ nguyện, trời vẫn còn hạ tuyết, bốn phía là tiếng tụng kinh.



Nữ quyến chỉ cần tế bái vài lần, sau đí mấy người các nàng được lui về sau đại điện. Từ cửa đại điện nhìn lại, chung quanh dàn tế bách quan quỳ lạy, chính giữa đài hoàng thượng cầm ngọc bài đối thiên cầu phúc.



Một bên còn có quan viên chủ trì dâng lễ vật. Sau đó thái tử một thân hoa phục từng bước đi lên đìa, tiếp nhận ngọc bài từ tay hoàng thượng, đối thiên tam bái, đứng dậy. Bách quan lại bại.



Tương Như Nhân xem có chút xuất thần. Bỗng nhiên nghe tiếng gọi từ phía sau, quay lại xem thấy một nữ tử mỉm cười nhìn nàng. Bên cạnh có một cô nương trông vài phần giống nàng kia nhưng trên mặt lại tựa hồ vài phần địch ý.



Tương Như Nhân bồi lại lễ, nàng kia bước về phía nàng, đứng chung bên cạnh, cùng nhìn về đài hiến tế, dịu dàng nói “Tương trắc phi là lần đầu tham gia hiến tế này sao?”



Tương Như Nhân gật đầu, nàng kia mỉm cười “Bình Ninh công chúa và tam điện hạ thật đáng yêu. Không biết có bao nhiêu người đang ngưỡng mộ Tương trắc phi đâu, có thể có một đôi tử nữ như vậy”



Đối thoại như vậy có chút kì quặc. Tương Như Nhân dù không biết đây là phu nhân của ai. Nhưng tham gia hiến tế này thì chắc chắn là người trong hoàng gia.



Nàng không biết nàng ta, nàng ta lại hiểu biết về nàng như vậy, cảm giác này thật khó chịu.



Nhưng nữ tử này giọng điệu và vẻ mặt đều không nghe ra một tia đố kị hay khiêu khích, tất cả đều là hâm mộ. Nhìn trong ánh mắt nàng tràn đầy thiện ý, nàng cũng ngại ngùng không nỡ cự tuyệt...