Tương Quý Phi Truyện

Chương 63 : Dung nhi mở miệng

Ngày đăng: 22:01 21/04/20


Nữ tử này nói nói mấy câu sau, phía trước có cung nhân thỉnh các nàng dời sang chỗ khác, thế này các nàng mới tách ra. Nàng kia tiến tới nói chuyện cùng mấy nữ tử khác, trong đầu đối với hai người kia cũng không có ấn tượng gì.



Lần này tới tham gia đại tế tự đều là người trong hoàng tộc, ngoại trừ hoàng phi, người trong vương phủ, cũng là có chút thân phận. Tương Như Nhân thật sự lại chưa thấy qua nàng, nhưng có thể cùng nàng nói chuyện gần gũi như vậy, thế nào lại không quen được.



Ôm theo nghi hoặc cùng mọi người tới thiên điện. Bên kia lễ tế xong một số người cũng tiến về phía này, đa số là hoàng tử thế tử.



Tương Như Nhân nhìn qua thấy nàng kia bước về hướng đó đón tiếp, nhìn thoáng qua thân ảnh quen thuộc, vẻ mặt Tương Như Nhân dừng lại một chút, nàng kia cũng vừa vặn dừng lại trước mặt người nọ.



Nàng là Định vương phi.



Cũng không phải Tương Như Nhân đối với Định vương có nhiều để ý mà là Định vương phi nói một phen như vậy làm cho người ta cân nhắc. Nàng đối với bản thân tỏ ra quen thuộc, là từ nơi nào mà biết, lại còn tìm bản thân đáp lời.



Tô Khiêm Trạch cảm giác được tầm mắt kia, ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của Tương Như Nhân, không đợi nàng có phản ứng gì, Tô Khiêm Trạch rất nhanh lại cúi đầu nghe người trước mặt nói nói, vẻ mặt chuyên chú.



Tương Như Nhân an ủi rất nhiều, ít nhất thoạt nhìn hiện tại tình cảm của Định vương và Định vương phi không tệ.



Đợi Tương Như Nhân thu hồi tầm mắt, xoay người đi tìm mấy người thái tử phi. Tô Khiêm Trạch ngẩng đầu dõi mắt theo bóng dáng nàng, ánh mắt thâm trầm vài phần.



Bên tai vang lên giọng Định vương phi ôn nhu “Vương gia, mẫu phi chắc đang đợi chúng ta qua đó..”



Tô Khiêm Trạch quay lại, chuyên chú không như trước nhưng vẫn dắt tay nàng ra khỏi thiên điện, bước về hướng cung điện khác...



Ở chủ điện, hạ tế còn một bộ phận đang tiến hành. Tuyết rơi càng nhiều, mấy người Tương Như Nhân càng cùng đứng đợi thì có người tiến tới bên cạnh nói thái hậu muôn gặp nàng cùng hai hài tử.



Tương Như Nhân xin chỉ thị của thái tử phi xong thì mang theo Bình Ninh và Dung nhi đi theo ma ma kia ra khỏi thiên điện hướng về Duyên Thọ cung.




Đối đãi khác biệt như vậy, Tương Như Nhân xem ở trong mắt, nhưng cũng không thể có nói gì. Hắn hiện tại có ba con trai, hắn có thể đem nữ nhi sủng đến vô pháp vô thiên nhưng không thể giống như vậy sủng nhi tử.



Tương Như Nhân cũng là hy vọng hắn như thế, nếu không nàng mới phải lo lắng.



Trước khi đi ngủ Tương Như Nhân kể lại chuyện đi Duyên Thọ cung. Thái tử nghe Bình Ninh muốn đem một nửa này nọ cho thái hậu, vạch trần nàng “Thái hậu nghĩ nàng thảo hỉ, nhưng thật ra nàng đem miếng nhỏ đưa cho thái hậu ý muốn lấy lại miếng to hơn”



Cái chiêu này Bình Ninh đã ở trước mặt Tô Khiêm Dương dùng qua rất nhiều. Ăn gì đó rồi chừa lại nửa miếng tha thiết muốn đưa cho hắn ăn. Lúc đầu hắn còn thật vui vẻ, nữ nhi biết nghĩ đến hắn, nhường lại một phần cho hắn. Nhưng cứ thế lặp lại vài lần hắn liền ý thức được nàng đây là muốn lấy nhỏ đổi lớn, quỷ lắm.



“Thái hậu cao hứng là tốt rồi.” Tương Như Nhân nằm nghiêng người tựa vào trong long Tô Khiêm Dương “Điện hạ, có phải Tô đô thống bọn họ sắp trở về rồi không?”



Này động tác cực tự nhiên, Tô Khiêm Dương đưa tay vuốt tóc nàng “Đúng vậy, thế nào, nàng nhớ Cố gia tiểu thư?”



“Đúng vậy. Đều đã đi lâu như vậy, tính ra cũng một năm rưỡi rồi” Tương Như Nhân cũng không phủ nhận, nàng thật sự nhớ Ngâm Hoan. Đôi khi có người để trò chuyện cũng bớt đi nhàm chán.



“Sắp trở lại rồi.” Tô Khiêm Dương đưa tay nhéo nhéo một chút lưng áo nàng, cười nói “Lúc này đây trở về, thân phận của Cửu đường đệ hẳn là sẽ được nâng lên nhanh thôi”



Tương Như Nhân biết hắn có công tích, nhưng nghe Tô Khiêm Dương nói như vậy hẳn không đơn giản là chỉ tăng phẩm cấp, không khỏi có chút tò mò “Nâng lên hơn? Tô đô thống là võ quan, vậy là muốn phong hầu tước?”



Thái tử lắc đầu, bán lên cái nút (ý nói làm cái bí mật) “Đến lúc đó sẽ biết”



Tương Như Nhân khẽ hừ một tiếng xoay người chui vào trong chăn, chẳng phải là chỉ cần chờ vài tháng nữa họ trở về sẽ biết thôi sao.



Đây là bao lâu rồi không thấy bộ dáng làm xấu của nàng, Tô Khiêm Dương có chút hoài niệm, đưa tay nhéo nhéo vành tai nàng. Nghe tiếng nàng hít thở trọng một chù, hứng trí lên đưa tay vòng ra phía trước lưng nàng, theo trong áo ngủ hướng lên trên vuốt ve...