Tương Quý Phi Truyện

Chương 68 : Lại một năm nữa

Ngày đăng: 22:01 21/04/20


Chuyện Lam thục dung cứ thế ở trong mắt mọi người phai nhạt dần. Đã vào tháng mười một, trời rất lạnh. Hai hài tử mặc y phục càng dày hơn, đi đường có chút lung lay khó khăn.



Tương Như Nhân bắt đầu dạy bọn họ nhận mặt chữ đơn giản. Lấy vải trắng cắt thành từng miếng viết chữ lên. Tương Như Nhân từng cái từng cái dạy bọn họ đọc.



Trong phòng thường thấy cảnh vải miếng vứt lung tung. Bình Ninh đọc được một chữ lại nắm lấy một miếng vào trong tay, được một chút đã muốn đi ra ngoài dạo.



Tương Như Nhân cũng không ép buộc nàng, để nhũ mẫu ôm Bình Ninh ra ngoài đi một vòng. Thời điểm trở về thấy đệ đệ vẫn còn theo mẫu thân nhận thức được chữ, bản thân nàng cũng tự hùa theo muốn tiếp tục học chữ.



Nuôi đứa nhỏ là chuyện lâu dài, nhưng đôi khi lại cảm thấy bọn họ lớn thật nhanh. Giống như một khắc trước nàng còn nằm ở trong tã, hiện tại đã có thể ở trước mặt ngươi tranh vài câu, cũng vài năm nữa thôi, nàng sẽ trưởng thành, lập gia đình, bản thân cũng liền già đi.



Trước đây Tương Như Nhân chưa từng có cảm giác như vậy. Từ khi sinh đứa nhỏ xong, cảm xúc của nàng cũng nhiều phiền muộn hơn.



Đầu tháng mười hai Trình Bích Nhi ghé phủ thái tử một chuyến thăm nàng, mang theo tin tức về đại ca.



“Thì ra đại ca cùng đại tẩu là có liên hệ” Trình Bích Nhi một mặt nói có vẻ khó tin. Đại khái là đại ca đã hơn một năm không có tin tức, vốn đã không còn hy vọng gì.



Tương Như Nhân nở nụ cười “Bọn họ là phu thê, giữa phu thê có liên hệ một chút thì có gì kì quái”



Trình Bích Nhi biết biết miệng “Năm trước thời điểm nói không trở lại đại tẩu cũng không bao nhiêu bi thương, ta còn tưởng là đại tẩu hết hy vọng”



Thấy Tương Như Nhân còn tủm tỉm cười, bước đến đánh nàng một cái “Hay a! Xem ra là ngươi biết gì đó nhưng không nói cho ta biết”
Hứa lương nhân cũng không tức giận, quay người tủm tỉm nhìn Diệp lương nhân “Chúng ta ở đây chỉ ví vài người. Nếu là hoàng hậu biết được, không phải thật kì lạ sao”



“Đó cũng không biết chác được, trên đời này chuyện gì cũng có thể tai vách mạch rừng” Diệp lương nhân hừ một tiếng. Hứa lương nhân gật đầu “ Nói cũng phải, trên đời này đều là tai vách mạch rừng”



“Chính vì vậy, Hứa muội muội, không phải tỷ tỷ muốn nói ngươi nhưng cái gì nên nói, cái gì không nên nói ngươi phân cho rõ. Tương lai nếu phạm lỗi cũng đã muộn rồi”



Hai người cứ thế tranh chấp nói qua nói lại, cuối cùng cũng là trong lời nói của Hứa lương nhân có chuyện. Tương Như Nhân nhìn nàng một cái, cũng Trương trắc phi giao đãi một câu rồi rời đi.



Bên ngoài mấy vị phu nhân đang ngồi. Tương Như Nhân nhìn qua thấy Cố Ngâm Hoan, trên mặt ra ý cười, đi qua. Cô Ngâm Hoan đang cùng người khác trò chuyện.



Người đang trò chuyện cùng Cố Ngâm Hoan tức khắc đứng dậy hành lễ với Tương Như Nhân. Tương Như Nhân khoát tay “Không cần khách khí như vậy!”



Tương Như Nhân nhìn Tam thiếu phu nhân Tiền gia trước mắt bộ dáng thanh tú, còn có vẻ ôn nhu nhu nhược. Vậy mà có thể thu thập được Tiền gia Tam thiếu gia. Quả là người bất kể vẻ ngoài.



Các nàng hàn huyên một hồi, nhìn xa xa thấy mấy người hoàng hậu ra khỏi miếu kia, liền cùng Cố Ngâm Hoan nói lời tạm biệt hồi lầu các.



Đi chưa được mấy bước, phía sau đã nghe Cố Ngâm Hoan gọi nàng. Tương Như Nhân dừng bước. Trên mặt Cố Ngâm Hoan là vẻ do dự, nghĩ nghĩ vẫn là mở miệng “Tương tỷ tỷ, có thể dành chút thời gian nói chuyện không?”



Tương Như Nhân nhìn trên mặt nàng có chút ngưng trọng, gật đầu “Chúng ta ra kia nói chuyện“...