Tương Quý Phi Truyện

Chương 71 : Ngày bình thường

Ngày đăng: 22:01 21/04/20


Tôn ma ma ở bên cạnh hầu hạ Tương Như Nhân mười mấy năm, tất nhiên cũng biết tính nàng. Tiểu thư hướng tới là không gây sự với người, nhưng cũng không phải để tùy người khi dễ. Thủ đoạn này của Diệp lương nhân, nàng xem không vào mắt.



Vừa thu dọn bàn, Tôn ma ma vừa nói “Tam quận chúa như vậy, nếu sau này thực sự để lại sẽo sợ là sẽ ghi hận với công chúa”



“Dù là không lưu lại sẹo, nàng cũng sẽ ghi hận thôi” Tương Như Nhân đưnga lên, khinh thường nói “Nàng không phải muốn dùng biện pháp này để giữ thái tử bên người sao? Thật sự làm người khác nghĩ không ra, chỉ thoa chút dược lên mặt có thê gây ra vết lở lớn như vậy? Thái y kê thuốc tất nhiên cũng đã lo lắng đến Đồng nhi mới mấy tháng tuổi như vậy, tự hắn cũng đã cân nhắc rất cẩn thận khi dùng dược, sẽ không làm hại nàng.”



“Ngài có ý này, thái tử phi cũng có thể nghĩ như vậy.” Tôn ma ma đem bút lông treo lại trên giá bút, dọn dẹp xng cái bàn. Tương Như Nhân gật đầu “Thái tử phi tất nhiên có thể nghĩ tới!” Bản thân đã từng dưỡng qua đứa nhỏ, cũng không phải không biết, thế nào lại không nhận ra.



Tôn ma ma có chút kinh ngạc “Một khi đã như vậy, vì sao thái tử phi lại không ngăn cản?”



“Đi chỗ ai không đều giống nhau, thái tử phi nếu có thể đáp ứng yêu cầu ba năm ta vô sinh, nàng đối với con nối dòng của phủ thái tử không có như trong tưởng tượng của mọi người.” Tốt nhất là tất cả đều đừng sinh, duy độc chỉ mình thái tôn, nàng lại càng thoait mái.



Đi Diệp lương nhân nhiều hơn cũng tức là đi chỗ nàng ít lại. Trong phủ thái tử, uy hiếp lớn nhất đối với thái tử phi chính là bản thân mình. Đi đến chỗ ai khác so với mình cũng khiến nàng an tâm hơn. Một khi đã như vậy, thái tử phi chẳng có lí do gì để ngăn cản “Mặc dù vậy cuối cùng thức sự nếu có vấn đề gì cũng là Diệp lương nhân gieo gió gặt bão, cùng người khác chẳng liên can gì.”



Tương Như Nhân không phải không tranh, mà là không muốn tranh như vậy. Sau này vào cung ngày còn dài, dùng biện pháp như vậy, được một lần rồi lần rồi thôi, cũng chẳng được bao lâu...



Đầu tháng bảy trời dần nóng, cùng dự đoán lúc trước của Tương Như Nhân không khác biệt, thái tử đi Lan Tâm uyển thường xuyên như vậy được một tháng thì số lần ít dần. Tam quận chúa mặt cũng đã lành, chỉ để lại một vết rất nhỏ và nhạt. Tiểu hài tử cơ thể đang lớn khôi phục rất tốt, thái y nói qua hai năm là nhìn sẽ không thấy nữa.



Mẫn chứng kiểu này kéo dài được đến một tháng là đã nhọc lòng. Diệp lương nhân cũng không thể nhìn nữ nhi thực sự bị hủy dung, vì thể sự tình đến đây chỉ có thể từ bỏ.



Giữa tháng bảy, phủ thái tử có tin vui, thái tử phi lại hoài thai.



Đã cách chín năm kể từ khi sinh hạ thái tôn, thái tử phi luôn chẳng có tin gì nay lại mang thai. Trong cung biết tin, thái hậu và hoàng hậu đều thật vui mừng.



Thái tử phi cũng đã hai mươi lăm tuổi, thời điển sinh hạ thái tôn thân mình còn bị tổn hại. Vì thế cái thai này hoài không hề dễ dàng gì. Mang thai ba tháng đầu quan trọng, trong cung nói nàng không cần quá lao lực, giao phó toàn bộ sự vụ phủ thái tử cho Tương trắc phi và Trương trắc phi.Trong Dao Hoa các, Triệu Nhi đem sự tình giao đãi lại rõ ràng cho các nàng, mỉm cười “Mấy ngày này phải phiền các ngươi“. Muốn biết thái tử pho đối với cái thai này có bao nhiêu coi trọng có thể nhìn vào việc nàng đem toàn bộ sự vụ giao ra. Tương Như Nhân còn phải chăm hai hài tử, vì thế chuyện này chủ yếu giao cho Trương trắc phi tạm quản.




Nhìn nàng bộ dáng chăm chú lắng nghe, Tô Khiêm Dương nhéo khẽ tay nàng “Thế nào, nàng nghĩ tới những ngày như vậy?



“Thần thiếp cảm thấy ngày trôi qua như thế không phải rất đơn giản sai?” Chỉ cần lấp đầy bụng, cái khác đều không cần nghĩ đến. Không cần ngươi lừa ta gạt, không cần ta tranh ngươi đấu, không cần phải phỏng đoán nhân tâm, đề phòng bị hại.



Tô Khiêm Dương nở nụ cười “Đây là suy nghĩ của nàng mà thôi. Thực sự những người trôi qua mấy ngày như thế lại muốn vào thành, nhà cao cửa rộng, ăn mặc không lo, cuộc sống giàu có và sung túc.”



“Đó là do bọn họ không biết cuộc sống các thế gia không giống như họ nghĩ. Không lo ăn mặc nhưng có vô số phiền muộn khác, còn phải lo lắng mất đi những thứ đang có trong tay.” Tương Như Nhân nhịn không được cãi lại.



“Vì thế mới nói con người chính là như vậy. Ở vị trí nào sẽ lo lắng vấn đề dạng đó. Bách tính bình thường lo cơm ăn áo mặc, được ăn no mặc ấm là có thể an ổn ngủ. Người đứng ở vị trí cao thứ quan tâm càng nhiều, không phải chỉ đơn giản mỗi chuyện ấm no.” Tài phú, quyền thế, lợi ích. Đây mới là những gì người đứng ở phía trên mong muốn. Có đôi khi nắm vào càng nhiều thứ trong tay thì cũng phải trả giá càng nhiều.



Tương Như Nhân có chút buồn ngủ, híp mắt nhích lại gần trong lòng hắn “Ngài nói xem không cần ngày ngày suy nghĩ quá nhiều không phải rất tốt sao? “ Có đôi khi nghĩ đến càng nhiều, đêm xuống dễ mất ngủ, còn có thể hoảng hốt. Thậm chí nếu làm chuyện gì bản thân không nguyện ý còn có thể lo lắng hãi hùng một trận.



Tô Khiêm Dương giật mình, lời của người trước mặt khiến hắn kinh ngạc.



Nếu là xuất ra từ một người bình thường nói lời này hắn cũng không cảm thấy có gì kỳ quái. Nhưng thế gia như Tương gia giáo dục ra đích trưởng nữ, thế nhưng lại nói ngày trôi qua không cần nghĩ quá nhiều thật tốt. Lời nói thiên chân bực này lại xuất ra từ miệng nàng khiến hắn thực sự kinh ngạc.



Lại cúi đầu nhìn đến bộ dáng nàng mơ mơ màng màng buồn ngủ, nhìn cũng không giống như giả bộ, Tô Khiêm Dương tâm niệm vừa động, mở miệng nói “Nếu nàng muốn xem dân chúng bình thường sống thế nào, bản cung sẽ dẫn nàng đi xem”



Tương Như Nhân thật sự mệt mỏi, mở mắt nhìn hắn, trong lòng cũng không thật nghĩ sẽ đi “Được”. . .



Tương Như Nhân tất nhiên không đem lời này của hắn đặt ở trong lòng. Thái tử bận rộn như vậy, ở đây trong phủ thái tử dù là đến Linh Lung các thường xuyên cũng không làm ra động tác gì cho người ta nghĩ nàng được cực sủng. Chính vì thế chuyện mang nàng ra ngoài đi du ngoạn như vậy, nàng coi như nghe qua rôi thôi.



Bất ngờ là ba ngày sau thái tử sai người đến thông báo cho nàng thu thập này nọ, giao đãi sự tình. Hắn muốn dẫn theo nàng đi tuần. . .