Tương Quý Phi Truyện

Chương 72 : Mang theo nàng đi tuần

Ngày đăng: 22:01 21/04/20


Tương Như Nhân chưa hề có chuẩn bị, hôm trước có nghe thái tử nhắc tới nhưng không để bụng. Nay tin tức vừa tới, nàng có chút bối rối.



Đi tuần bắt đầu ngay ngày mai, Tương Như Nhân đem sổ sách giao lại cho thái tử phi sau đó dựa theo thái tử phi phân phó giao lại cho hai người lớn tuổi nhất Tần lương nhân cùng Nghiêm lương nhân tạm quản.



Công việc trong phủ đã giao ra xong, quan trọng nhất vẫn là hai hài tử. Bình Ninh và Dung nhi mới lớn như vậy, nàng rời đi một ngày chẳng sao nhưng đi tuần là đến mấy ngày. Nếu quấy khóc nàng lại không có mặt, làm sao nàng có thể không lo lắng.



Chiều đến hai hài tử ngủ trưa dậy, Thanh Đông bưng điểm tâm đến cho bọn hắn. Tương Như Nhân nhìn hai người ngồi đối diện ăn, mở miệng gọi một tiếng Dung nhi,“Ngày mai nương sẽ đi ra ngoài”



Hai hài tử đều quay đầu lại đây, Bình Ninh hồ hởi hỏi “Đi đâu a?”



Tương Như Nhân đi đến cạnh bàn, lấy khăn tay lau khóe miệng cho nàng “Nương muốn cùng nhóm phụ vương ra ngoài đi tuần, có lẽ mất mấy ngày”



Dung nhi liếc nhìn tỷ tỷ “Có phải buổi tối nương sẽ không trở lại?”



Tương Như Nhân gật đầu, lâu nay một ngày cũng chưa từng rời khỏi, đi nhiều ngày như vậy nàng sợ bọn họ không đáp ứng. Ai ngờ Bình Ninh nghe vậy cũng gật đầu theo, hướng qua Dung nhi “Đệ đệ, ngươi đừng sợ. Buổi tối nương không về ta sẽ ngủ cùng ngươi.”



Dung nhi lại nhìn Tương Như Nhân với vẻ mặt Ta làm việc ngươi yên tâm nói “Nương cứ cùng phụ vương đi, ta sẽ chăm sóc tốt cho tỷ tỷ!”



“. . . “ Tương Như Nhân sững sờ tại kia, nửa khắc cũng chưa kịp phản ứng lại.



Hứa ma ma bên cạnh nở nụ cười “Nương nườn yên tâm, còn có chúng nô tỳ đây. Tam điện hạ cùng công chúa đều rất hiểu chuyện, ngài cứ thoải mái cùng thái tử điện hạ đi ra ngoài”
Thật lâu sau, Tô Khiêm Dương mở miệng “Sao nàng lại có ý tưởng này?”



Tương Như Nhân hơi ngượng ngùng “Đọc qua sách rồi tự nhiên có ý tưởng kỳ quái như vậy. Điện hạ cũng không cần để trong lòng, thiếp nói nói vậy thôi.”



Vừa dứt lời, bên tai truyền đến thanh âm của hắn “Nàng thật thông minh!”



Tương Như Nhân phút chốc ngẩng đầu, xác thực thấy được hắn có ý khích lệ. Tô Khiêm Dương ý cười càng sâu, đưa tay hạ mành, tựa người về sau, kéo nàng vào lòng, cứ như vừa rồi chỉ đơn thuần tán gẫy chuyện Ăn cơm không? Ăn cái gì?. Hắn nhắm mắt, ngữ khí thoải mái “Nghỉ ngơi một chút đi, còn một lúc nữa mới đến“. . .



Qua chưa đến nửa canh giờ, xe ngựa dừng. Tương Như Nhân theo Tô Khiêm Dương xuống xe. Trước mặt là cửa lớn của một tiểu trạch viện.



Thị vệ bước lên gõ cửa. Chỉ chốc lát đã có người bước ra mở cửa.



Đi vào tứ hợp viện, cũng hai tầng lầu các, bên ngoài nhìn không có gì đặc biệt. Đi vào Tương Như Nhân thấy được sau tường đá lớn là sân viện tinh xảo.



Trong viện tử không lớn có một tòa ngư trì nhỏ, giữa ao còn có một tòa giả sơn, trên đó cây cối xanh um tươi tốt. Nhìn qua thập phần xinh đẹp, làm được như thế tốn không ít tinh lực. Núi giả như vậy trong Tạ Thủy các ở Tương gia cũng có một tòa.



“Trấn nhỏ này cách Lâm An thành khoảng năm sáu trấn nhỏ khác, cũng đều tương đối cằn cỗi, xung quanh có mười sáu thôn. Nghỉ ngơi một lát sẽ đi xem sao. Có lẽ sẽ lưu lại đây hai đêm.” Đi theo vào phòng chính, mặt này thật là chưa hề hỏi qua, Tương Như Nhân đảo mắt quanh phòng rồi dừng lại trên một cái ngăn tủ cạnh bình phong. Tô Khiêm Dương nhìn thoáng qua, lên tiếng nhắc nàng “Nơi này không có y phục mới để thay. Nếu không mang theo thì sai người ra ngoài mua về”



Tương Như Nhân ngẩn người, nhìn theo bóng dáng hắn bước ra khỏi phòng. Chẳng lẽ đây là lần đầu tiên dắn dẫn theo nữ quyến trong phủ đi tuần...