Tương Tư Hữu Hại
Chương 10 :
Ngày đăng: 15:47 18/04/20
Y chỉ cần mở miệng, đều chẳng bao giờ chịu nói một câu nào đó nghiêm túc.
Bạch Húc tức đến dậm chân, cảm thấy hối hận vì lãng phí hơi sức quan tâm y, lập tức xoay người trở lại bên người Diệp Tĩnh Hồng.
Chu Tư Kỳ cười khẽ, thu lại tâm tình trong lòng, chậm chập đi theo sau.
Đoàn người không bệnh cũng bị thương, trên đường không khỏi vừa đi vừa nghỉ, thật vất vả mới đến kịp thị trấn trước khi trời tối, lập tức tìm nhà trọ nghỉ qua đêm.
Tiền bạc bọn họ mang theo trên người tương đối dư dả, vậy nên mỗi người đều ở một gian phòng riêng. Nhưng đến ban đêm, A Trữ lại ôm chăn đến trước cửa phòng Chu Tư Kỳ, bảo là muốn ngủ cùng y.
“Ngủ cùng giường?” Dù cho Chu Tư Kỳ phong lưu bất kham, lúc này cũng không tránh khỏi tim đập, ho khan nói, “A Trữ, ngươi biết thanh danh của ta không được tốt, nam nữ ăn sạch, tại sao......?”
Ặc, sẽ không phải là có ý tứ với y chứ?
A Trữ cười, bước vào phòng, sau đó trải giường, nói: “Nhị công tử nội lực thâm hậu, ban ngày có thể đem hàn độc cưỡng chế, nhưng buổi tối nếu như không có ai bồi tiếp, làm sao có thể chống đỡ nổi?”
Chu Tư Kỳ ngẩn người, “Ngươi, ngươi cũng biết việc này?”
“Nhị công tử lúc trước vì trị thương cho Diệp đại hiệp, lẻn vào hàn đàm tìm viêm băng quả, trong Tu La cốc từ lâu đã truyền ra.”
Chu Tư Kỳ cười khổ một tiếng, nói: “Chính là vì loại trái này, đại ca mới có thể nhìn thấu thân phận của ta.”
“Hắn chỉ biết chính tà không đội trời chung, cũng không biết ngươi vì hắn chịu bao nhiêu đau khổ, một khi hàn khí vào cơ thể, cả đời này sẽ không tránh được bị hành hạ.”
Chu Tư Kỳ ngơ ngác một lúc, cười nói: “Ta dù sao cũng là thần y, có bệnh nào lại trị không hết? Chỉ là điều trị khá phiền phức, nên mới phải kéo dài mấy năm nay. Huống hồ hàng đêm có mỹ nhân làm bạn, sống như thế cũng không tệ.”
Vừa nói vừa lắc lắc tay, cởi giày nằm lên giường, hiển nhiên không muốn nói tới chuyện này nữa.
Chu Tư Kỳ buồn cười, vội vàng mở cửa đuổi theo, gọi: “Đại ca.”
“Ừ, ” Diệp Tĩnh Hồng bất đắc dĩ quay đầu trở lại, biểu hiện trên mặt rất lúng túng, “Ngươi thức dậy thật sớm.”
“Đại ca tìm ta có việc?”
Diệp Tĩnh Hồng lập tức phủ nhận: “Không có, ta chẳng qua là ra đây luyện công mà thôi.”
“Ơ......” Luyện thiết đầu công sao?
Rõ ràng có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng chỉ nói được vài câu, hai người lại tiếp tục giữ im lặng.
Cuối cùng Diệp Tĩnh Hồng cất bước muốn đi, bước được một bước rồi lại dừng lại, hỏi: “Thương thế của ngươi sao rồi?”
“Tất cả đều chỉ là thương ngoài da.”
“Tay phải...... Nhớ phải cố gắng bôi thuốc.”
Chu Tư Kỳ im lặng một lúc, đột nhiên nói: “Đại ca đứng ở bên ngoài cửa của ta, cũng chỉ vì muốn nói câu này sao? Vậy ngươi sau này tốt nhất đừng lãng phí tâm tư nữa. Con người của ta cực kì ngốc, không cẩn thận, e lại không tránh khỏi hiểu lầm.”
Ngữ khí lành lạnh, so với bình thường lạnh nhạt đi rất nhiều.
Diệp Tĩnh Hồng trong lòng nhảy một cái, bất giác nghi hoặc quay đầu lại nhìn y.
Chu Tư Kỳ liền cười một cái, cúi đầu nhìn tay phải được băng bó cẩn thận của mình, khàn khàn nói: “Đại ca vẫn chưa rõ ràng sao? Chỉ cần một câu nói một ánh mắt của ngươi, ta đã không khống chế được trái tim của mình rồi.”