Tương Tư Hữu Hại

Chương 9 :

Ngày đăng: 15:47 18/04/20


Chu Tư Kỳ nhận ra thủ pháp ám khí này, mặt biến sắc, vui vẻ nói: “Sư huynh!”



Triệu Văn tuy lúc trước đã bị lừa một lần, nhưng nghe y kêu to như vậy, vẫn không nhịn được mà quay đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy bụi mù cuồn cuộn, ở ngoài cửa miếu quả thực có một bóng người đang đứng.



Thân ảnh kia mơ mơ hồ hồ, chờ đến khi đến gần, mới nhìn rõ là một thanh niên trẻ tuổi — môi hồng răng trắng, mi thanh mục tú, trong tay cầm một ống sáo ngọc, hai cổ tay trắng muốt như tuyết, lộ ra ống tay áo xanh biếc, mang đến một cảm giác rung động lòng người.



“Hóa ra là ngươi.” Triệu Văn sau khi nhìn thấy mặt hắn, đáy mắt hiện ra tia thất vọng, hừ lạnh nói, “Chủ tử của ngươi đâu?”



“Thiếu gia nhà ta vốn đi rất nhanh, từ lâu đã đi qua chỗ này. Hắn biết Triệu thành chủ ở đây, liền ra lệnh cho ta đến chào hỏi.” Nói xong, quả nhiên chắp tay chào, trên mặt hơi lộ ra nụ cười, thái độ vô cùng văn nhã.



“Hắn thật to gan, dám trốn tránh ta khắp nơi!” Triệu Văn tức giận, tiện tay xuất ra một chiêu kiếm, nhanh chóng đâm về phía thanh niên kia.



Thanh niên kia thoạt nhìn lễ độ nghe lời, dáng vẻ mong manh yếu đuối, trong tay lại càng không có vũ khí, thế nhưng chỉ cần giơ ống sáo lên chặn lại, liền dễ dàng hóa giải thế tiến công của Triệu Văn.



Lông mày Triệu Văn cau lại, kiếm bay đến càng nhanh hơn, tầng tầng quang ảnh như bao trùm toàn bộ hai người.



Thanh niên kia trước sau chỉ dựa vào một ống sáo cùng hắn quấn đấu, chỉ nam đánh bắc, chỉ đông đánh tây, mỗi lần đều đâm về những hướng không ngờ trước, nhưng vẫn có thể ngăn cản được từng chiêu kiếm của Triệu Văn.



Triệu Văn ra tay tàn nhẫn, sau khi đánh được hơn mười chiêu, không những không thể gây thương tổn thanh niên kia, thậm chí ngay cả ép hắn lùi về sau nửa bước cũng không thể. Hắn có chút kinh ngạc, không khỏi khen: “Công phu của ngươi đúng là càng luyện càng tốt.”



Nghe vậy, thanh niên hơi rũ mi mắt, lại giống như có mấy phần ngại ngùng, nói: “Thiếu gia nhà ta võ công cái thế, ta cũng là may mắn mới được hắn chỉ điểm.”



Triệu Văn nghe hắn nhắc đến người trong lòng, liền bừng tỉnh, tức giận nói: “Chậc, ta ở đây tốn thời gian quấn lấy ngươi làm gì?”



Lời còn chưa dứt, liền vung ống tay áo lên, hệt như một cơn gió lướt ra khỏi cửa.



Nhưng mặc dù hắn đã ra đến bên ngoài miếu, trường kiếm trong tay lại đảo ngược, mạnh mẽ ném về phía sau, thẳng hướng Chu Tư Kỳ đang ngã trên mặt đất mà bay đến. Dù cho hắn một lòng muốn truy đuổi người nào đó, vẫn không chịu bỏ qua tính mạng của Chu Tư Kỳ.



May mà thanh niên kia nhanh tay lẹ mắt, lập tức nhảy vọt đến, nhanh nhẹn bẻ gảy mũi kiếm, sau đó nhẹ nhàng đáp xuống trên đất, cúi chào Chu Tư Kỳ, nói: “Nhị công tử.”




Mà Diệp Tĩnh Hồng hiện tại cũng không khỏi mất tập trung, muốn nhìn không thể nhìn, muốn quên cũng không thể quên.



Chính tại lúc đang bị dày vò, chợt thấy một người từ bên trong rừng cây vọt ra, trong tay cầm một thanh trường kiếm sáng loáng, trung khí mười phần kêu lên: “Diệp đại hiệp, ta tới cứu ngươi!”



Bạch y trên người y đã sớm nhuộm đen, trên mặt mũi chỉ toàn bụi bặm, gương mặt bẩn đến mức không nhìn ra được gì, hiển nhiên là vừa mới từ trong đám cháy chạy ra được. Sau khi nhìn thấy mọi người, bên tay tính vung kiếm đột nhiên khựng lại, kinh ngạc hỏi: “Kỳ quái, cái tên đại ma đầu giết người không chớp mắt chạy đâu rồi?”



Chu Tư Kỳ nhận ra được y là cái tên Bạch Húc xui xẻo, liền chẳng quan tâm trên người bị thương, ngửa đầu ra sau cười ha ha.



Liền ngay cả Diệp Tĩnh Hồng xưa nay nghiêm chỉnh cũng không nhịn được bật cười.



Bạch Húc sau đó nghe giải thích xong, mới biết mình đã bỏ lỡ cơ hội đấu cùng ác tặc, trong lòng không khỏi ảo não, tức giận không thôi.



A Trữ đoán trước được Triệu Văn tuy rằng bị lừa, nhưng chẳng mấy chốc sẽ vòng trở lại, bởi vậy đề nghị mọi người mau lên đường. Mọi người đương nhiên cũng không có dị nghị, chỉ có Chu Tư Kỳ bước đi rất chậm, thỉnh thoảng lại ngoảnh đầu nhìn ngôi miếu đổ nát bị cháy rụi.



Đợi đến lúc đi qua khe núi, chỉ có thể nhìn thấy từng đốm ánh lửa, y đột nhiên dừng bước, nhìn chằm chằm về hướng đó.



Bạch Húc cảm thấy kỳ quái, không nhịn được hỏi y: “Chu thần y, ngươi đang nhìn cái gì vậy?”



Chu Tư Kỳ ngơ ngác không nói lời nào.



Bạch Húc giương mắt nhìn lên, chỉ thấy trong con ngươi của y hào quang xoay vòng, biểu hiện trên mặt cũng tương đối kì lạ, phảng phất...... như đau đớn khi mất đi đồ vật trân quý nhất.



“Chu thần y?” Bạch Húc không khỏi hỏi một lần nữa, “Ngươi làm sao vậy?”



Chu Tư Kỳ vung tay, chậm rãi quay đầu trở lại.



Ánh lửa hạ xuống, trong mắt y tựa như bị bao quanh bởi tầng sương mù mỏng manh, nhưng chỉ chớp mắt một cái, liền khôi phục lại dáng vẻ phóng đãng thường ngày, giữa lông mày xuân sắc vô biên, cười hì hì nói: “Không có gì, con mắt của ta bị dính bụi, đang chờ Diệp đại hiệp thay ta thổi hơi.”