Tương Tư Hữu Hại

Chương 8 :

Ngày đăng: 15:47 18/04/20


Môi mỏng lành lạnh.



Thời điểm chạm vào nhau, thậm chí còn mang theo một chút run rẩy.



Nhưng lần này thời gian hôn thật sự quá ngắn.



Chỉ mới lướt qua, Chu Tư Kỳ liền nhanh chóng lui ra. Y đem một viên thuốc nhét vào trong tay Diệp Tĩnh Hồng, thấp giọng nói: “Đây là thuốc giải của tiểu Bạch, sau khi huyệt đạo của ngươi được khai mở, hãy nhanh chóng làm cho hắn tỉnh táo rồi chạy đi.”



Vừa nói vừa quay đầu đi chỗ khác, hệt như không dám nhìn Diệp Tĩnh Hồng thêm một khắc nào nữa.



Diệp Tĩnh Hồng biết võ công Chu Tư Kỳ không kém, dù cho đánh không lại Triệu Văn, cũng không đến mức phải nộp mạng, nhưng y lại một lòng muốn chết, thì làm sao còn có đường sống? Hắn vừa nóng vội lại vừa tức giận, khổ nỗi không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể nói: “Chu Tư Kỳ, ngươi đừng xằng bậy!”



Chu Tư Kỳ từ lâu đã xoay người, đang từng bước bước ra ngoài, sau khi nghe thấy câu nói này, vẫn như cũ không quay đầu lại, cười tủm tỉm nói: “Đại ca không cần phải lo lắng, ta đối với Triệu mỹ nhân không có hứng thú, làm sao cùng hắn xằng bậy được chứ?”



Dừng một chút, tiếng nói càng hạ thấp đi, nhỏ đến mức dường như chỉ nghe thấy tiếng thở dài: “Ngay từ đầu trong lòng ta… cũng chỉ có một mình ngươi.”



Diệp Tĩnh Hồng nghe thấy rõ ràng, chợt cảm thấy trong lòng cuộn lên một nỗi đau âm ỉ, mọi lời nói đều bị nghẹn ở cuống họng, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng quen thuộc kia dần biến mất vào bóng tối.



Bốn phía lần thứ hai yên tĩnh trở lại.



Công lực của Diệp Tĩnh Hồng tuy chưa hồi phục, nhưng nhĩ lực lại vô cùng tốt, không lâu sau liền nghe thấy tiếng cười của Chu Tư Kỳ. Cũng không biết y nói câu gì, nhưng lại khiến Triệu Văn giận tím mặt, bên tai vang lên tiếng đánh nhau không dứt.



Một chiêu, hai chiêu, ba chiêu…



Diệp Tĩnh Hồng đếm từng chiêu, thời gian kéo dài càng lâu, hắn lại càng lo lắng.



Cách một lúc, chợt nghe thấy Chu Tư Kỳ rên lên, ngay sau đó lại cất lên tiếng cười to. Tiếng cười kia quá mức vang dội, trái lại có vẻ như đang dần mất sức.




Khổ sở gì cơ?



Hắn cũng giống như y, đều thời thời khắc khắc bị tương tư dằn vặt sao?



Trong lòng Chu Tư Kỳ giật mình, nửa bên gò má như bị bỏng, trên người lại lúc lạnh lúc nóng, rất muốn hỏi những lời này là có ý gì. Thế nhưng khi y cúi đầu xuống, liền nhìn thấy trong mắt của Diệp Tĩnh Hồng, con ngươi kia sâu không thấy đáy, ánh mắt có thể làm tan chảy cả sắt đá. Y lập tức hiểu được, cũng không cần phải hỏi nhiều, chỉ nói: “Đại ca, tay phải của ta không thể di chuyển, ngươi… Ngươi…”



Trong lòng y xao động, một câu nói làm sao cũng không thể nói hoàn chỉnh.



May mà Diệp Tĩnh Hồng biết tâm ý của y, liền nắm chặt tay y.



Mười ngón liên kết, nhất thời quên đi hết thảy yêu hận tình thù, chỉ trách thời gian không dừng lại, chớp mắt đã trở thành địa lão thiên hoang.



Triệu Văn từng bước đến gần, mắt thấy hai người bọn họ không coi ai ra gì mà ở đây ôm ấp, trong lòng liền cảm thấy buồn bực, lạnh lùng nói: “Sắp chết rồi mà vẫn còn lời chàng ý thiếp, hai vị thực sự rất hăng hái ha! Đã như vậy, ta sẽ giúp đỡ các ngươi đi sớm một chút.”



Dứt lời, chậm rãi nhấc kiếm lên.



Chu Tư Kỳ căn bản không để ý đến hắn, ôn nhu nói: “Đại ca, ta muốn nghe câu nói kia, nhưng có lẽ ngươi cả đời cũng sẽ không chịu nói. Nhưng nếu chúng ta cứ như vậy mà chết cùng nhau, ta đây cũng rất vui lòng.”



Diệp Tĩnh Hồng không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, trong đôi mắt tựa như yêu lại tựa như hận, nắm thật chặt tay của y.



Thiên ngôn vạn ngữ, hà tất cứ phải nói ra cho bằng được?



Triệu Văn nhìn thấy vậy, trong lòng nổi lửa, hé mắt, ra tay không chút lưu tình, vung kiếm đâm thẳng xuống ngực Chu Tư Kỳ.



Thế nhưng chỉ trong một cái chớp mắt tiếp theo, lại nghe “keng” một tiếng, không biết một cục đá từ chỗ nào bay đến, vừa vặn đánh vào trên thân kiếm, đem mũi kiếm văng ra xa.