Tương Tư Hữu Hại
Chương 12 :
Ngày đăng: 15:47 18/04/20
Chu Tư Kỳ mí mắt giật giật, nhưng trên mặt lại không một chút biến sắc, cười nói: “Rất tốt. Có điều Bạch cô nương hoa nhường nguyệt thẹn, kết duyên với một khối gỗ lớn, khó tránh khỏi có chút đáng tiếc.”
Vừa nói vừa khẽ mỉm cười.
Nụ cười kia như gió xuân lướt nhẹ qua khuôn mặt, rung động diễm lệ, không khỏi khiến lòng người ấm áp.
Bạch Húc sững sờ hồi lâu mới lấy lại được tinh thần, liền vội vàng đem muội muội của y bảo hộ càng thêm chặt chẽ, cả giận nói: “Muội muội ta là băng thanh ngọc khiết lại là một cô nương vô cùng tốt, ngươi đừng có mà xằng bậy!”
“Làm sao? Ta ngay cả cười cũng không được sao?”
Chu Tư Kỳ cũng không để ý đến y, ngồi xuống ghế, cầm đũa lên dùng bữa. Chỉ là trong bữa ăn đối Bạch Hà khá ân cần, không những động thủ chia thức ăn, còn thỉnh thoảng nói vài câu chuyện cười, cố ý trêu chọc nàng nói chuyện.
Bạch Hà vẫn ngượng ngùng cúi đầu, thỉnh thoảng ứng đối vài câu, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần từ lâu đã hồng thành một mảnh.
Bạch Húc thấy thế, tất nhiên sốt ruột như ngồi trên đống lửa, một bữa cơm còn chưa ăn xong, liền vội vã kéo Bạch Hà trở lại phòng.
Chu Tư Kỳ chỉ mỉm cười.
Sau khi y ung dung thong thả dùng cơm xong, thấy Diệp Tĩnh Hồng còn chưa trở lại, liền cũng quay trở lại phòng nghỉ ngơi. Chỉ là ban ngày dường như đã ngủ quá nhiều, nên ban đêm không tránh khỏi trằn trọc trở mình, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn chỉ có thể đứng dậy đi tìm Diệp Tĩnh Hồng.
Gian phòng sát vách ánh nến mơ hồ.
Chu Tư Kỳ biết Diệp Tĩnh Hồng vẫn chưa ngủ, nhưng cũng không tiến lên gõ cửa, trái lại từ trên mặt đất nhặt lên một viên đá, trong nháy mắt bắn về phía cửa sổ.
“Đùng!”
Một tiếng nhẹ nhàng vang lên, người trong phòng lập tức giật mình, trầm giọng quát lên: “Ai?”
“Ta thấy trong phòng Diệp đại ca vẫn còn sáng ánh nến, biết ngươi còn chưa ngủ, vì lẽ đó rót một chén trà sâm đưa tới.”
Diệp Tĩnh Hồng ngạc nhiên, nghĩ thầm nàng dù sao cũng là một nữ tử chưa xuất giá, đã trễ thế này lại gõ cửa phòng hắn, e sợ không thỏa đáng cho lắm. Nhưng nếu từ chối, lại có vẻ không có tình người. Đang lúc do dự, chỉ thấy Chu Tư Kỳ khoát tay áo một cái, đã lùi về sau vài bước, thoải mái bò lên giường của hắn.
Hắn không còn cách nào khác, không thể làm gì khác hơn là cười khổ một tiếng, mở miệng nói rằng: “Bạch cô nương, ta muốn ngủ, ngươi vẫn là nên trở về đi.”
“......”
Nữ tử ngoài phòng yên tĩnh chốc lát, thấp giọng nói một chữ “Vâng”, sau đó quả nhiên xoay người rời đi.
Diệp Tĩnh Hồng nhẹ nhàng thở ra, quay đầu lại, cảm thấy động tác của Chu Tư Kỳ thật sự cực kì nhanh, không ngờ đã cởi xiêm y xuống, thong dong thoải mái mà nằm ở trong chăn duỗi người.
“Bạch cô nương cứ như vậy mà đi rồi? Nghe nói phụ mẫu nàng muốn đem nàng gả cho ngươi đấy. Diễm phúc đưa tới cửa như vậy, Diệp đại hiệp sao lại không muốn?”
“Thời điểm ta bị thương trúng độc, Bạch lão gia đúng là có đề cập tới chuyện này, nhưng ta lúc đó cũng đã cự tuyệt.” Diệp Tĩnh Hồng thở dài, nghiêm mặt nói, “Ta cùng Bạch cô nương chỉ có mấy lần gặp mặt, đối với nàng cũng không có loại tâm tư kia, tội gì làm lỡ chuyện đại sự cả đời của nàng?”
Dừng một chút, dường như phí đi rất nhiều khí lực, mới nói tiếp: “Tư Kỳ, ngươi vẫn rõ ràng ta, trong lòng ta chỉ có một người...... Vẫn luôn là......”
Lời còn chưa dứt, lại ngừng lại, ngạc nhiên nói: “Chu Tư Kỳ?”
Không có tiếng người đáp lại.
Hóa ra Chu Tư Kỳ nhắm chặt hai mắt, từ lâu đã ngủ thiếp đi trên giường hắn.
Diệp Tĩnh Hồng thật không biết nên khóc hay cười, trong lòng nhưng lại dịu xuống, đưa tay giúp y vuốt mép góc chăn. Sau đó lấy ra tấm bản đồ Chu Tư Kỳ đã đưa cho hắn, cẩn thận từng li từng tí một cất vào trong lồng ngực.