Tương Tư Hữu Hại

Chương 13 :

Ngày đăng: 15:47 18/04/20


Bóng đêm dần sâu.



Diệp Tĩnh Hồng bị Chu Tư Kỳ chiếm đoạt giường ngủ, tự nhiên cũng không tiện nằm ở trên đó, chần chờ một lúc, thổi tắt nến, chậm rãi dựa vào thành giường mà ngồi xuống, cúi đầu chăm chú quan sát dung nhan của người đang say ngủ kia.



Từ ba năm trước, hắn đã biết tâm tư trong lòng của người này.



Chỉ là khi đó luân lý cương thường, chính tà phân chia, tình nguyện tránh không gặp mặt, cũng không muốn cùng y dính líu bất kì quan hệ nào. Mãi đến tận ngày ấy ở trong ngôi miếu, mắt thấy Chu Tư Kỳ vì hắn mà bị thương, nhưng vẫn cứ cất tiếng cười to, hắn mới biết...... bản thân hắn không cách nào có thể trốn tránh đoạn nghiệt duyên này.



Đã như vậy, chẳng bằng thẳng thắn thừa nhận, miễn cho hai người đều bị dằn vặt.



Ngẫm nghĩ, đưa tay chạm vào gò má Chu Tư Kỳ, nhẹ giọng nói: “Ngươi thật đúng là giảo hoạt. Mối tình của ngươi thắm thiết như vậy, ta tuy là tâm địa sắt đá, cũng tuyệt không thể không động tâm.”



“A......” Chu Tư Kỳ nhíu nhíu mày, tựa hồ ngủ không được an ổn.



Diệp Tĩnh Hồng vội vã hướng mi tâm của y xoa nhẹ, chạm vào mới thấy một mảng lạnh lẽo. Hắn lấy làm kinh hãi, lại đi bắt tay Chu Tư Kỳ, không ngờ đồng dạng càng lạnh đến đáng sợ.



Kỳ quái.



Hiện tại cũng không phải là vào ngày đông hàn, làm sao có thể lạnh thành như vậy?



Diệp Tĩnh Hồng trong lòng nghi hoặc, đã thấy Chu Tư Kỳ cắn răng, cơ thể hơi run rẩy, cả người cuộn thành một khối, hệt như lạnh đến cực hạn.



Hắn thấy tình hình có chút quái lạ, nhất thời cũng không kịp suy nghĩ nhiều, lúc này trở mình nằm lên giường, liền mang người kia ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng gọi: “Chu Tư Kỳ.”



Chu Tư Kỳ không có dấu hiệu tỉnh táo, chỉ run rẩy rẩy hướng về trong lồng ngực của hắn.



Thời điểm da thịt chạm nhau vào nhau, tất cả trước sau đều là lạnh lẽo.




Bạch Hà sắc mặt ửng hồng, lẩm bẩm nói: “Ta nghe qua không ít tin đồn về Chu thần y, bọn họ đều nói ngươi là dâm, dâm......”



“Bọn họ nói ta là dâm tặc, có đúng hay không?” Chu Tư Kỳ chỉ cười cười, hỏi, “Bạch cô nương nhìn ta không giống như vậy?”



Bạch Hà yên tĩnh trong chốc lát, nhẹ nhàng lắc đầu.”Ta với ngươi quen biết lâu như vậy, cũng không thấy ngươi có vượt qua quy củ phép tắc. Huống hồ ngươi nếu thật là loại người như vậy, ta cũng không thể không...... muốn ngươi.”



Chu Tư Kỳ giật nảy cả mình, không ngờ được nàng sẽ nói như vậy, nói: “Bạch cô nương, ngươi......”



“Diệp đại hiệp đã cứu tính mạng toàn gia ta, trong lòng ta vô cùng cảm kích, chỉ là cha mẹ ta mặc dù đem ta gả cho hắn, hắn nhưng từ lâu đã cự tuyệt.” Bạch Hà vốn cũng đang nhìn xuống mặt nước, lúc này lại ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rực nhìn về phía Chu Tư Kỳ, ngực hơi chập trùng, “Chu thần y, bất luận người bên ngoài nói về ngươi như thế nào, ta, ta cuối cùng tự biết rõ ràng.”



Nàng rõ ràng cái gì?



Vốn là mười phần sai!



Chu Tư Kỳ thầm trách chính mình phong lưu tật xấu thường gây rắc rối, mắt thấy Bạch Hà đánh bạo hướng tới gần y, đương nhiên không thể tùy tiện xằng bậy, chỉ có thể nghiêng sang bên cạnh trốn tránh.



Nhưng ngoài dự đoán, lại hại Bạch Hà bước nhầm một bước, cả người rơi xuống hồ.



Chu Tư Kỳ tay mắt lanh lẹ, vội vã đưa tay dìu nàng.



Thời điểm tay hai người chạm vào nhau, chợt nghe thấy tiếng bước chân vang lên, Diệp Tĩnh Hồng từ hành lang quay đầu nhìn lại.



“Rầm!”



Chỉ trong một cái chớp mắt tiếp theo, Bạch Hà sợ hãi kêu lên rơi vào trong hồ nước, bọt nước cũng văng lên tung toé.