Tương Tư Hữu Hại
Chương 14 :
Ngày đăng: 15:47 18/04/20
Diệp Tĩnh Hồng vừa vặn nhìn thấy một màn này, vội vã đề khí bay tới, kêu lên: “Chu Tư Kỳ, nhanh cứu người!”
Chu Tư Kỳ bình tĩnh đứng tại chỗ, đăm chiêu nhìn tay của bản thân vẫn lơ lửng giữa không trung, không hề nhúc nhích.
Diệp Tĩnh Hồng cắn răng, bước chân lại nhanh hơn một chút, cảm giác trên ngực khí huyết sôi trào, mơ hồ có cảm giác đau âm ỉ. Nhưng dù sao cứu người vẫn quan trọng hơn, hắn rất nhanh thả người nhảy vào trong nước, ra sức bơi về hướng Bạch Hà đang không ngừng giãy dụa.
May mà nước ao cũng không quá sâu, tuy rằng Diệp Tĩnh Hồng kỹ năng bơi cũng không quá tốt, nhưng vẫn thuận lợi bắt được cánh tay Bạch Hà, sau đó kéo nàng bơi về phía bờ.
Chu Tư Kỳ cho đến lúc này mới phục hồi lại tinh thần, vội vàng đưa tay ra, kéo bọn họ lên.
Bạch Hà lần này kinh hãi, cả người không khỏi run lập cập, từ lâu đã ngất đi. Mà quần áo Diệp Tĩnh Hồng cũng đã sớm ướt đẫm, hổn hển thở dốc, hỏi: “Ngươi vừa nãy tại sao không cứu người?”
Chu Tư Kỳ há miệng, muốn nói lại thôi.
Y vừa mới nãy rõ ràng đã nắm chặt tay Bạch Hà.
Vì sao cuối cùng vẫn rơi vào trong nước?
Lẽ nào......
Diệp Tĩnh Hồng thấy y không đáp, liền cũng không tiếp tục hỏi, chỉ cúi đầu nhìn Bạch Hà trong lòng, nói: “Bạch cô nương uống không ít nước, ngươi nhanh nhìn một chút xem có vấn đề gì không.”
Chu Tư Kỳ gật đầu, lập tức tập trung tinh thần, cúi người tìm mạch tượng của Bạch Hà.
Nhưng mà chưa chạm đến cổ tay nàng, chỉ thấy thân thể nàng run rẩy, run đến càng thêm lợi hại, nhẹ giọng lầm bầm: “Chu thần y......”
Một tiếng kia thực sự cực kì nhẹ, nhưng là quay đi quay lại trăm ngàn lần, nhu tình ngàn vạn, mặc cho ai nghe vào trong tai, đều cảm thấy được ở trong đó có tình ý.
Chu Diệp hai người đều ngẩn ra.
Dứt lời, lại thật nhanh dời con mắt đi chỗ khác, tiếp tục đi về phía trước.
Chỉ là hắn vốn muốn đi tiền thính nghị sự, lúc này lại rẽ sang một lối khác, hoàn toàn đã quên phía trước là một con đường cụt.
Chu Tư Kỳ cười híp mắt nhưng cũng không vạch trần, một mặt tưởng tượng dáng dấp Diệp Tĩnh Hồng va vào tường, một mặt khe khẽ hát trở về gian phòng của mình. Y mấy đêm này ngủ đều không an ổn, đề phòng ban đêm tinh thần không tốt, buổi chiều trước tiên là đi ngủ, chờ lúc chạng vạng mới bắt đầu pha trà chờ người.
Nhưng mà đợi thẳng đến lúc nửa đêm, mới thấy Diệp Tĩnh Hồng mặt không cảm xúc đẩy cửa bước vào. Dưới ánh nến, sắc mặt hắn vắng lặng như nước, nhưng lông mày lại đang nhíu chặt, một bộ dáng vẻ tâm sự nặng nề.
Chu Tư Kỳ thấy thế, chỉ cho là bên trong Võ Lâm Minh có chuyện gì xảy ra, vội hỏi: “Đại ca, Vô Song Thành bên kia có tin tức?”
Diệp Tĩnh Hồng phảng phất như không nghe thấy lời này của y, chỉ chậm rãi đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, lại chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Chu Tư Kỳ, nhìn đến mức Chu Tư Kỳ trong lòng nhảy loạn lên, mới nghe hắn mở miệng nói: “Ta cùng các bằng hữu giang hồ thương lượng một chút, đã định ra kế sách cứu người.”
“Ừ, việc này là chuyện trọng đại, nên cẩn thận an bài cũng đúng.”
“Ta vốn là dự định trước tiên tiến vào Vô Song Thành phóng hỏa, nhưng buổi chiều thử luận võ công một lúc, phát hiện ngay cả một thành công lực hiện tại cũng không còn.”
“Làm sao lại như thế? Thương thế của đại ca dù chưa khỏi hẳn, coi như dư độc chưa sạch, cũng không thể không khôi phục được võ công......” Chu Tư Kỳ giật nảy mình, lúc này dự định thay Diệp Tĩnh Hồng bắt mạch.
Thế nhưng Diệp Tĩnh Hồng lại tránh sang một bên, tránh khỏi tay y, nói: “Không cần, ta đã đi mời đại phu.”
“A, ” Chu Tư Kỳ có chút kinh ngạc, gượng cười nói, “Danh y trong Thành Lạc Dương, đương nhiên đều rất giỏi.”
Diệp Tĩnh Hồng tựa hồ cười cợt, nhưng trong mắt lại không có ý cười, nói: “Có phải là danh y hay không ta không biết, có điều đại phu nói bệnh của ta đã sớm khỏi rồi, sở dĩ công lực hoàn toàn biến mất, là có người âm thầm hạ độc.”
Chu Tư Kỳ nghe thấy chữ độc kia, làm sao có thể không sợ hãi? Nghĩ đến Diệp Tĩnh Hồng mấy ngày nay đều tránh y, không biết có phải bị người phương nào ám toán, vội hỏi: “Bên trong ngươi bị trúng độc gì?”
“Ta trúng độc......” Diệp Tĩnh Hồng vẻ mặt bình tĩnh lạ kỳ, một đôi mắt trong đêm tối thăm thẳm hiện ra ánh sáng, từng chữ từng chữ hỏi ngược lại, “Chu thần y không phải rõ ràng nhất sao?”