Tương Tư Hữu Hại
Chương 3 :
Ngày đăng: 15:47 18/04/20
Bạch Húc nhìn đến ngẩn ngơ, giống như là đang si mê, thật vất vả mới lấy lại được tinh thần, nghĩ thầm vị dâm y kia trốn ở trong phòng, không biết sẽ làm bao nhiêu chuyện xấu xa, khổ nỗi y không cách nào nhúc nhích được, chỉ có thể mở miệng mắng chửi.
Chu Tư Kỳ ở trong phòng mắt điếc tai ngơ, nhấc chân, lập tức ôm Diệp Tĩnh Hồng lên, đi vài bước đến bên giường, rồi nhẹ nhàng đặt hắn lên. Y vốn là một người biết thương hương tiếc ngọc, động tác như thế này không biết đã làm bao nhiêu lần, từ lâu đã rất thành thục, nhưng vào giờ phút này, ngón tay không khỏi khẽ run rẩy.
Một lúc lâu, y mới từ từ trấn định lại, nắm lấy tay Diệp Tĩnh Hồng để bắt mạch.
Chu Tư Kỳ mang danh thần y, y thuật tất nhiên vô cùng cao minh, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã biết Diệp Tĩnh Hồng mang loại độc gì. Có điều thời gian kéo dài quá lâu, kịch độc đã vào tâm mạch, mặc dù có thể giữ được tính mạng, nhưng vẫn cần chậm rãi điều trị mới có thể quét sạch dư độc.
Y hiểu được việc này không phải chuyện nhỏ, lập tức tập trung suy nghĩ, đến tận khi cây nến trên bàn đốt cháy được một nửa, trong đầu đã nghĩ ra được một số phương thuốc. Sau đó y đưa tay điểm mấy huyệt đạo trên người Diệp Tĩnh Hồng, lấy kim châm ra giúp hắn bức độc.
Bận rộn như vậy đến nửa đêm, Diệp Tĩnh Hồng mới chậm rãi tỉnh lại, há mồm phun ra một ngụm lớn máu đen.
Chu Tư Kỳ thở phào nhẹ nhõm, đưa tay tính bắt mạch cho hắn một lần nữa, lại bị Diệp Tĩnh Hồng trở tay nắm chặt, vững vàng nắm trong lòng bàn tay.
Lúc này Diệp Tĩnh Hồng đã tỉnh lại, nhưng thần trí vẫn còn hỗn loạn, tầm mắt mơ mơ hồ hồ không có tiêu điểm, tập trung nhìn Chu Tư Kỳ hồi lâu, mở miệng phun ra vài chữ: “Chu huynh đệ...”
Chu Tư Kỳ bỗng nhiên nghe danh xưng này, chỉ cảm thấy bên tai ong ong, trái tim gần như muốn nổ tung, lập tức đáp: “Đại ca, là ta.”
Nhưng Diệp Tĩnh Hồng hiển nhiên không nghe thấy, chỉ mờ mịt mở to hai mắt, tiếp tục nói: “Bên kia nguy hiểm cực kì, ngươi đừng có đi ra.”
Thanh âm hắn thực sự quá nhẹ, Chu Tư Kỳ cúi người ghé bên miệng hắn, mới miễn cưỡng nghe thấy rõ ràng, trong lòng nhất thời dao động lớn, kêu lên: “Đại ca, đại ca…”
Đáng tiếc Diệp Tĩnh Hồng đang nhắm mắt, rất nhanh lại ngất đi, cũng không còn đáp lại y.
Dừng một chút, lại nói: “Ai cho phép ngươi kêu ta là đại ca?”
“Có gì không đúng sao? Ngươi vốn chính là đại ca ta.” Chu Tư Kỳ lúc này đã cởi xiêm y, hất chăn lên, chậm rãi nằm bên người Diệp Tĩnh Hồng, “Thời điểm lúc trước khi chúng ta kết thành huynh đệ, từng nói có nạn cùng chịu, có phúc cùng hưởng…”
Diệp Tĩnh Hồng hừ một tiếng, nói: “Diệp mỗ có tài cán gì, dám cùng người Tu La cốc kết bái? Vị huynh đệ họ Chu kia của ta… Đã sớm chết rồi.”
Lúc hắn nói ra mấy lời này, âm thanh hơi run rẩy, không biết là hận đến mức nào.
Chu Tư Kỳ hồi tưởng lại trước kia, trong lòng đau như dao cắt, nói: “Đại ca vẫn còn giận ta sao? Ta khi đó cũng không phải là có ý định lừa ngươi.”
“Ừ, ngươi không phải có ý định che giấu thân phận, cũng không phải có ý định cùng ta kết bái, cũng không phải có ý định câu dẫn vị hôn thê của ta, cũng không phải là… Ha ha, thủ đoạn của Tu La Cốc thật là cay độc, ta làm sao thấu hiểu được ngươi đang che giấu tâm tư gì?”
Nghe vậy, Chu Tư Kỳ nhất thời yên lặng không lên tiếng.
Qua rất lâu, lâu đến mức Diệp Tĩnh Hồng cho rằng y đã ngủ, lại chợt nghe y ở bên tai nhẹ giọng nói: “Rõ ràng là đại ca hiểu được tâm ý của ta, nếu như lúc này ta thật sự muốn thỏa mãn tâm nguyện, thực sự là dễ như trở bàn tay.”
Dứt lời, liền ma sát bên tai Diệp Tĩnh Hồng, hô hấp không khỏi hỗn loạn.
Diệp Tĩnh Hồng giương mắt nhìn lên, chỉ thấy đôi mắt Chu Tư Kỳ hơi toả sáng, trong con ngươi như có sóng ngầm chuyển động, bên môi là một nụ cười câu người. Lúc này hắn mới hiểu ý tứ trong lời nói của y, trong lòng vừa khiếp sợ lại vừa tức giận, tương tự như lúc trước khi biết được thân phận của Chu Tư Kỳ, tay chân đều một mảng lạnh lẽo, bật thốt lên: “Ngươi dám?”
Chu Tư Kỳ cười cợt, đưa tay mò mẫm khuôn mặt Diệp Tĩnh Hồng, nhưng sau khi chạm đến ánh mắt của hắn lại rụt trở về, ánh sáng trong đôi mắt không khỏi ảm đạm đi mấy phần, dùng sức siết chặt nắm tay, thấp giọng nói: “… Đúng thật là không dám.”