Tương Tư Hữu Hại
Chương 4 :
Ngày đăng: 15:47 18/04/20
Đêm đó, hai người sóng vai nằm ở trên một cái giường, nhưng không người nào chợp mắt.
Mãi cho đến khi trời tờ mờ sáng, Diệp Tĩnh Hồng vốn bị thương nặng lúc này không chống đỡ nổi nữa, liền nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Còn Chu Tư Kỳ vẫn không có vẻ gì là mệt mỏi, chỉ ngơ ngác nhìn nóc giường đến xuất thần, đến tận khi mắt nhìn thấy ánh mặt trời phả lên khuôn mặt, mới chậm chạp đứng dậy mặc quần áo.
Sắc mặt của y so với bình thường thì tái nhợt hơn một chút, nhưng tinh thần cũng coi như không tệ, sau khi rửa mặt xong, vừa mới mở cửa phòng ra, liền bắt gặp Bạch Húc đứng ngoài cửa.
Thì ra Bạch Húc vì bị điểm huyệt đạo nên phải đứng bất động ở đó cả một đêm, hai mắt lúc này đã sớm đỏ lên, ngay cả giọng dùng để mắng chửi người cũng trở nên khàn khàn: “Dâm tặc! Ngươi đã làm gì Diệp đại hiệp rồi? Ngươi, ngươi… Có phải đã…”
“Có có có.” Tính tình Chu Tư Kỳ từ nhỏ đã luôn phấn chấn, cho dù có trăm mối lo, trên mặt vẫn luôn lộ ra nụ cười quen thuộc, vỗ vỗ bả vai Bạch Húc, nói, “Cái gì nên làm, cái gì không nên làm, ta đều đã làm rồi. Có điều Diệp đại hiệp bị thương đặc biệt nhiều, e rằng còn phải theo ta ngủ mấy đêm nữa.”
Lúc này nói những lời ngả ngớn như thế, hiển nhiên làm Bạch Húc tức giận không nhẹ, y cũng không biết Chu Tư Kỳ vừa nãy vỗ xuống một cái, đã giải khai huyệt đạo của y, cả người không bị khống chế liền nhào về phía trước, “Ầm” một tiếng ngã xuống đất.
Âm thanh này vô cùng vang dội, khiến cho Chu Tư Kỳ bật cười lớn.
Bạch Húc phẫn nộ trong lòng, mặt xám mày tro đứng dậy, tiếp tục cùng y liều mạng.
Chu Tư Kỳ cũng không chống đối, chỉ nhấc ống tay áo, nhẹ nhàng vứt ra một tờ giấy trắng, nói: “Đây là toa thuốc của Diệp đại hiệp, vậy bây giờ muốn đánh với ta hay là đi bốc thuốc, ngươi tự quyết định đi.”
Bạch Húc bỗng chốc bình tĩnh, nhìn toa thuốc, rồi lại trừng mắt với Chu Tư Kỳ, cuối cùng vẫn là đoạt lấy toa thuốc rồi đi xuống lầu. Chỉ là một đường đi đều phát ra âm thanh rầm rầm rầm, dẫm cầu thang đến chấn động.
Chu Tư Kỳ thấy đứa nhỏ này hành động như vậy khi tức giận, không nhịn được bật cười to một lúc, sau đó mới trở lại phòng chăm sóc Diệp Tĩnh Hồng.
Trong mấy ngày kế tiếp, Diệp Tĩnh Hồng vẫn mê man bất tỉnh.
Cho dù tình cờ mở mắt ra cũng là thần trí không rõ ràng, có lúc thì trợn mắt nhìn Chu Tư Kỳ, có lúc lại nắm chặt tay y, đứt quãng nói vài lời mê sảng.
Diệp Tĩnh Hồng trừng mắt, quay đầu không để ý đến y nữa.
Chu Tư Kỳ cũng không nói nhiều, sau khi thu dọn tốt mọi thứ, liền ung dung thong thả ngồi trên bàn uống trà.
Chỉ còn Bạch Húc đứng ngơ ngác ở đó, càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, Chu Diệp hai người này rõ ràng cực kỳ giống đối thủ một mất một còn, thế nhưng trong lòng Diệp Tĩnh Hồng đang nghĩ gì, Chu Tư Kỳ làm sao có thể biết tất cả như vậy?
Y tuy rằng không tìm ra được manh mối, nhưng trước sau vẫn rất nghe theo lời của Diệp Tĩnh Hồng, ngoan ngoãn thu thập xong đồ vật, lên xe cưỡi ngựa suốt đêm trên đường. Y bởi vì lo lắng thương thế của Diệp Tĩnh Hồng nên không dám đi quá nhanh, đôi khi quay đầu lại nhìn, lập tức thấy Chu Tư Kỳ cưỡi ngựa trắng, không xa không gần đi theo phía sau.
Diệp Tĩnh Hồng đương nhiên cũng biết rất rõ, nhưng chỉ mặt lạnh không nói lời nào.
Ngày hôm đó đang đi trên đường, giữa không trung bỗng nhiên truyền đến tiếng ầm ầm ầm, tựa hồ mưa to sắp tới. Bạch Húc thấy không có chỗ tránh mưa, nôn nóng suốt một đoạn đường, sau đó chỉ vào một tòa miếu đổ nát bên đường, nói: “Diệp đại hiệp, chúng ta vào chỗ này tránh mưa đi.”
Diệp Tĩnh Hồng vén rèm lên, vừa nhìn thấy ngôi miếu đổ nát kia, liền lập tức ngây ngẩn cả người.
Vừa vặn Chu Tư Kỳ cũng cưỡi ngựa đuổi tới, hai người liếc mắt nhìn nhau, tất cả đều đổi sắc mặt.
Chỉ có điều một bên khóe miệng mỉm cười, bên kia lông mày liền nhíu chặt lại, lạnh lùng nói: “Ta không vào.”
“A? Tại sao?”
“Ta…”
Diệp Tĩnh Hồng há miệng, còn chưa trả lời, Chu Tư Kỳ đã bước xuống ngựa, đảo mắt, dịu dàng cười nói: “Diệp đại hiệp không chịu đi vào, tự nhiên là bởi vì có quỷ. Chỉ là không biết trong miếu này có quỷ? Hay là trong lòng hắn có quỷ?”