Tương Tư Hữu Hại

Chương 5 :

Ngày đăng: 15:47 18/04/20


Diệp Tĩnh Hồng biến sắc, mạnh mẽ trừng mắt với y, tâm tình chập chùng bất định. Biết rõ là kế khích tướng, nhưng hắn vẫn xuống xe ngựa, bước từng bước tiến vào ngôi miếu kia.



Ngôi miếu đổ nát nhiều năm không được tu sửa, khắp nơi đều bị mạng nhện che kín.



Bạch Húc dọn dẹp một chút, ôm cỏ khô trải trên mặt đất, sau đó mới đỡ Diệp Tĩnh Hồng ngồi xuống.



Chu Tư Kỳ cũng không bước vào miếu, tiện tay đem dây ngựa vắt lên thân cây, bản thân thì đứng bên cạnh, đôi mắt phượng hơi chếch mắt nhìn sang, đảo quanh người Diệp Tĩnh Hồng.



Diệp Tĩnh Hồng chỉ xem như không thấy.



Bạch Húc tự nhiên cảm thấy quái lạ, hỏi: “Chu thần y, ngươi không vào trong miếu ngồi sao? Nhìn sắc trời như thế này, một lát nữa có lẽ sẽ mưa đấy.”



Đang lúc nói chuyện, tai liền nghe thấy tiếng sấm rền rĩ, chân trời mây đen giăng kín.



Chu Tư Kỳ giương mắt nhìn về phía chân trời, nhưng cười không nói.



Bạch Húc bị mất mặt, phẫn nộ xoay người ngồi trở lại, róm lửa, lấy lương khô ra rồi chia cho Diệp Tĩnh Hồng.



Cũng không lâu lắm, liền nghe thấy một tiếng “rầm”, ngay sau đó trời quả nhiên bắt đầu mưa.



Mưa rơi xuống mỗi lúc một nhanh, hắt lên trên mặt tạo cảm giác đau rát, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, quần áo trên người Chu Tư Kỳ liền bị dính ướt. Nhưng y tựa như không hề hay biết, mặc cho nước mưa theo gương mặt chảy xuống, ánh mắt thản nhiên ẩn tình, trước sau vẫn tập trung trên người Diệp Tĩnh Hồng.



Diệp Tĩnh Hồng rõ ràng cảm nhận được tầm mắt của y, nhưng bản thân chỉ cụp mắt nhìn đống lửa, cũng không liếc nhìn y lấy một lần.



Tiếng mưa rơi ào ào.



Trong miếu ánh lửa bập bùng, ngoài miếu khắp nơi một màu trắng xoá, xung quanh đều là hơi nước.
Diệp Tĩnh Hồng nói đến đây, sắc mặt từ từ trầm xuống, vẻ mặt lạnh lùng.



Chu Tư Kỳ đột nhiên cảm thấy có chút lạnh.



Y nghiêng đầu, dùng hai tay ôm lấy chính mình, lại hỏi: “Đại ca nếu sớm biết rõ thân phận của ta, có phải lúc đó nhất định sẽ không cứu ta?”



Diệp Tĩnh Hồng ngẩn ra, trong lòng nhất thời hoảng sợ.



Hắn xưa nay bất cần, không thể nhớ nổi dáng vẻ của Chu Tư Kỳ ngày ấy, nhưng lại nhớ rõ ràng y lúc đó ngồi dưới đất, máu me khắp người, dù cho đao kiếm xung quanh, trên mặt vẫn biểu hiện vô cùng tự nhiên, không hề tỏ ra dáng vẻ sợ hãi.



Thời điểm đó Diệp Tĩnh Hồng liền có ý nghĩ muốn kết giao với người này, sau đó hai người ngàn dặm đồng hành, chí hướng giống nhau, liền kết bái thành huynh đệ. Ai biết tất cả đều chỉ là âm mưu? Huynh đệ tốt mà hắn luôn tâm tâm niệm niệm, thực tế lại là kẻ thù lớn nhất của hắn.



Nếu sớm biết Chu Tư Kỳ là người Tu La Cốc, hắn thừa dịp báo thù còn không kịp, làm sao sẽ còn rút kiếm tương trợ?



Nghĩ như vậy, rồi lại hướng Chu Tư Kỳ liếc mắt một cái.



Ánh lửa nhảy múa, chỉ thấy y nửa khép con mắt, bên môi mang theo ý cười nhàn nhạt, dung mạo lại anh tuấn. Một người như vậy, khắp thiên hạ sợ không thể tìm được người thứ hai.



Diệp Tĩnh Hồng hít sâu một hơi, trong lòng đột nhiên đau nhói như bi kim đâm, mơ hồ nghĩ chả lẽ hắn thật sự có thể đứng nhìn y bị người ta đâm chết?



Hắn thật ra đã sớm biết đáp án.



Chỉ là không dám suy nghĩ quá nhiều, thần sắc trên mặt biến đổi không ngừng, trước sau không cách nào lên tiếng đáp lại.



Chu Tư Kỳ thấy hắn do dự, đáy mắt vội hiện lên thần sắc vui mừng, chậm rãi đưa tay ra, nắm lấy tay hắn, cố ý kéo dài âm thanh, nói: “Đại ca, ta thực sự rất lạnh.”