Tương Tư Hữu Hại
Chương 32 :
Ngày đăng: 15:47 18/04/20
Diệp Tĩnh Hồng lập tức hôn lên môi y.
Nụ hôn này cực kì thô lỗ, gấp gáp mà gặm cắn liên tục, mang theo khí tức nóng rực trên người, dường như muốn đem tất cả lí trí thiêu đốt đến không còn một mảnh.
Quấn quýt gắn bó, mùi rượu nhàn nhạt cũng từ trong miệng của hai người mà bay ra.
Diệp Tĩnh Hồng đem đầu lưỡi lần mò trong khoang miệng Chu Tư Kỳ, không ngừng khuấy đảo trêu đùa, bức y tiếp nhận sự xâm lấn của mình, mãi cho đến khi cả hai đều không thở nổi nữa, mới thoáng lui lại một chút, thấp giọng rù rì nói: “Say rồi mới tốt.”
Chu Tư Kỳ không có lên tiếng, chỉ là đưa tay ôm eo hắn.
Diệp Tĩnh Hồng không nhận được một tiếng khích lệ, lập tức lại lần nữa hôn lên, đầu tiên là chạm khẽ ở khóe miệng, sau đó sẽ đột nhiên dùng sức, mạnh mẽ cắn vào môi y, dùng hàm răng tỉ mỉ chà sát.
Chu Tư Kỳ bị hắn chọc ghẹo đến mức động tình, không tự chủ được mà đáp lại.
Tiếng hít thở càng lúc càng trở nên rối loạn.
Chân Chu Tư Kỳ bị thương chưa lành, không thể đứng quá lâu, rất nhanh liền không chống đỡ được, theo vách tường mà dần trượt xuống dưới.
Diệp Tĩnh Hồng vẫn cứ đuổi theo cánh môi của y không tha, cũng theo đó mà quỳ một chân trên đất, tiếng nói vì thế mà trở nên khàn đặc: “Chúng ta quay trở lại như trước, có được hay không?”
Chu Tư Kỳ không đồng ý cũng không phản đối, chỉ là giương mắt nhìn về phía trước, đưa tay chỉ vào khoảng không, nói: “Lần đầu tiên gặp nhau, ta chính là ngồi ở chỗ đó, nhìn ngươi bước vào cửa…”
Y vừa nói, một bên lộ ra nụ cười nhàn nhạt, hệt như đang nhớ lại cảnh tượng ngày ấy.
Cho dù biết rõ sẽ trải qua nhiều thống khổ, cũng vẫn như cũ mà vui mừng khi gặp được hắn.
Diệp Tĩnh Hồng thấy dáng vẻ này của Chu Tư Kỳ, chỉ cảm thấy trong lòng như có thứ gì đó đang trào dâng, thân thể cũng không thể tiếp tục khống chế, liều mạng đem người đặt ở trên tường, không ngừng hôn xuống.
Chu Tư Kỳ rốt cuộc cũng kêu lên, mà cổ họng cũng không còn sức để nói: “Không trở về?”
Diệp Tĩnh Hồng nhìn y một lúc, đôi môi nóng rực theo gò má của y đi xuống, dừng lại trên cần cổ trắng nõn mà mút cắn, trực tiếp dùng hành động để biểu thị quyết định của chính mình.
Chu Tư Kỳ cười nhẹ, ra tay cởi xuống y phục của hắn.
“Ừ.”
“Cái gì mà bảo ta tiếp tục lưu lại tu sửa? Ngươi… không đi cùng với ta?”
“Ngươi là ngươi, ta là ta, tại sao phải đi cùng nhau?”
Diệp Tĩnh Hồng liền bối rối, nói: “Nhưng là… Tối hôm qua…”
Chu Tư Kỳ cúi đầu buộc vạt áo, coi như không có chuyện gì xảy ra mà nói: “Tối hôm qua là ngươi tình ta nguyện, ta cũng không có bức ép ngươi.”
Diệp Tĩnh Hồng hệt như lúc này mới tỉnh lại, vẻ mặt không dám tin, kinh ngạc hỏi: “Chu Tư Kỳ, ngươi đây là định bội tình bạc nghĩa?”
Chu Tư Kỳ bật cười, nói: “Tối hôm qua ta dự định ở thanh lâu tầm hoan tác lạc, là Diệp đại hiệp tự mình đưa tới cửa. Ta thừa nhận mình không nên uống nhiều như vậy, thế nhưng ngươi cũng không có chịu thiệt mà?”
Y nhanh mồm nhanh miệng như vậy, Diệp Tĩnh Hồng sao có thể là đối thủ? Chỉ có thể trợn to hai mắt nhìn y.
Chu Tư Kỳ không hề để ý, sau khi mặc quần áo tử tế, liền chống vách tường đứng lên, từng bước một đi về phía trước.
Diệp Tĩnh Hồng sợ y té ngã, lập tức tiến lên đỡ lấy tay y, biểu hiện trên mặt vẫn là ngơ ngác, hỏi: “Ngươi đêm qua… đơn giản chỉ là say rượu?”
“Lúc đó ta đã nói rõ ràng như vậy, sao Diệp đại hiệp vẫn có thể hiểu lầm?”
Sắc mặt Diệp Tĩnh Hồng hết sức khó coi, nhưng tóm lại vẫn không chịu thả tay Chu Tư Kỳ ra, nói: “Ngươi vẫn không chịu tiếp tục yêu ta?”
Tưởng rằng đã có hi vọng, kết quả, vẫn là tuyệt vọng?
“Chuyện đã qua thì cứ để nó qua, yêu hận tình thù cũng tan thành mây khói, Diệp đại hiệp cần gì phải chấp nhất?” Dừng một chút, con ngươi dao động một cái, nói, “Mà tương lai ta sẽ yêu người nào, cũng không ai có thể nói chắc được.”
Diệp Tĩnh Hồng trong lòng nhảy vài cái, cuối cùng cũng coi như thông suốt, lập tức hỏi: “Ý là, ta còn có cơ hội?”
Chu Tư Kỳ hất tay của hắn ra, cứng ngắc nhưng cũng không kém phần tiêu sái bước vài bước, sau đó quay đầu lại nhìn hắn, cười tủm tỉm nhả ra mấy chữ: “Còn xem bản lĩnh của ngươi.”