Tương Tư Hữu Hại
Chương 33 : Kết thúc
Ngày đăng: 15:47 18/04/20
“Nghe nói Vô Song Thành kia vừa mới yên ổn không bao lâu, lại bắt đầu gây sóng gió?”
“Ừ, nghe nói chức thành chủ thay người ngồi, có người còn từng thấy dáng vẻ nổi điên của hắn, thật chẳng khác nào một đại ma đầu giết người không chớp mắt.”
“Lần trước Võ Lâm Minh mới vừa trải qua một trận chiến, sinh lực đã sớm hao hụt, không biết còn có ai có thể đối phó họ Triệu kia…”
Trong khách điếm người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.
Vài người mặc trang phục võ lâm nhân sĩ tụ tập ở một góc dùng bữa, một bên nâng chén, một bên bàn luận chuyện trên trời dưới biển, đương lúc nói hăng say, chợt thấy một người từ ngoài cửa đi vào.
Người này mặc một thân huyền y, dung mạo thực sự có thể gọi là anh tuấn, chỉ là bên thái dương có một vết thương rất dài, vẫn đang không ngừng chảy máu. Trên vai hắn đeo một cái bao vải, tay phải cầm một thanh trường kiếm sắc bén, mũi kiếm chống đỡ trên đất, cứ như vậy một đường đi tới, lưu lại trên mặt đất từng vết từng vết rạn.
Dù là người không có mắt nhìn, cũng nhìn ra được đây là một thanh thần binh lợi khí.
Trong khách điếm nhất thời trở nên yên tĩnh.
Những người trong giang hồ đều nín thinh, ánh mắt không ngừng nhìn về hướng người kia.
Nhưng người kia lại hệt như không hề hay biết, chỉ nhanh chân bước vào khách điếm, nhíu lông mày nhìn bốn phía, dường như đang tìm kiếm tung tích người nào đó.
Chẳng lẽ là kẻ thù của hắn?
Những người thích xem náo nhiệt không khỏi nín thở, lẳng lặng chờ đợi một trận huyết chiến.
Giữa lúc bầu không khí trong khách điếm ngày càng trở nên căng thẳng, đột nhiên có người “Ồ” nhẹ một tiếng, cười nói: “Chưa gì mà ngươi đã đuổi theo nhanh như vậy sao?”
Thanh âm này bình bình thường thường, cũng không gì đặc biệt.
Nhưng người kia sau khi nghe thấy, vẻ mặt lập tức thay đổi.
Mọi người nhìn theo tầm mắt của hắn, chỉ thấy một người trẻ tuổi đang ngồi trong góc cạnh cửa sổ, tóc đen, tuyết y, dung nhan như ngọc, khóe mắt cong cong hệt như dù ở bất kì đâu cũng có thể mỉm cười, làm người ta vừa nhìn thấy, không nhịn được sinh lòng thân cận.
“Chu Tư Kỳ.”
Diệp Tĩnh Hồng đối với Triệu Văn tuyệt không có hảo cảm, nhưng nghe được chuyện cũ năm xưa, khó tránh khỏi hơi xúc động: “Không nghĩ tới hắn lại là một người si tình như vậy.”
Chu Tư Kỳ gật đầu, nói: “Bây giờ hắn ở trên giang hồ mai danh ẩn tánh, cũng không biết có phải đang ở cùng một chỗ với vị Vương Gia kia.”
Diệp Tĩnh Hồng lấy làm kinh hãi, nói: “Ngươi quên rồi sao? Vị Vương Gia kia sớm đã bị Triệu Văn hại chết.”
“Bất quá chỉ là giang hồ đồn đại mà thôi, không hẳn có thể tin được tất cả.”
“Nhưng là…”
“Diệp đại hiệp sợ rằng không biết, trên đời này có một chiêu gọi là ‘lạc mềm buộc chặt’, dính chặt lấy chưa chắc đã hữu dụng, trọng yếu là cách thả ra thu vào. Thủ đoạn của Vương Gia này lợi hại như vậy, Triệu mỹ nhân sợ là khó thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.”
Diệp Tĩnh Hồng càng nghe càng mơ hồ, nói: “Ý của ngươi là…?”
“Diệp đại hiệp không hiểu thì thôi, ” Đôi mắt Chu Tư Kỳ nặng trĩu, lầm bầm nói, “Rồi ngươi sớm sẽ hiểu.”
“Ngươi nói cái gì?”
“Ta là nói… Vị kia Vương gia đúng là cao thủ.”
“Không sai, chỉ cần nghe tiếng bước chân đã biết võ công của hắn sâu không lường được, đáng tiếc không có cơ hội cùng hắn giao thủ.” Trong lúc vô tình, Diệp Tĩnh Hồng đem đề tài chuyển sang võ công, dù sao hắn cũng đã bôn ba nhiều ngày, thực sự đã cực kì mệt mỏi, cuối cùng gục ở trên bàn mà ngủ thiếp đi.
Chu Tư Kỳ gọi vài câu vẫn thấy hắn bất tỉnh, nghĩ đến hắn vì thay mình giải độc mà chạy xung quanh tìm kiếm thần dược, trong lòng có chút đau xót, liền cởi xuống áo ngoài mà che lên người hắn.
Sau đó hơi cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng xoa tóc đen của hắn, ôn nhu kêu: “Diệp đại hiệp.”
Diệp Tĩnh Hồng không phản ứng, hiển nhiên là thật sự ngủ say.
Chu Tư Kỳ liền mỉm cười, đáy mắt nổi lên một tia gợn sóng, chậm rãi kề sát gò má của hắn, hôn lên môi hắn một cái, như có như không nói nhỏ: “Đúng là đại ca đã quên, ta cũng là… cao thủ tình trường.”
Toàn Văn Hoàn.