Tuý Hoa Ấm
Chương 1 :
Ngày đăng: 00:46 22/04/20
“Nương, còn xa lắm không?”
Mẫu thân trẻ tuổi ngẩng đầu nhìn sơn đạo phía trước, sơn đạo kia vừa quanh co vừa khúc khuỷu, biến mất ở sâu trong bóng cây dày đặc. Còn xa lắm không? Từ lúc trời còn tờ mờ sáng bọn họ đã vào núi, dọc đường đi, từ khe hở giữa bóng cây dày đặc trên đầu, ánh mặt trời chiếu thẳng xuống nói cho nàng, hiện tại đã là buổi trưa. Mà con đường phía trước, lại không biết còn dài bao nhiêu!
Sơn đạo gồ ghề, chân váy của nàng đã bị sương sớm và đất bùn làm bẩn không thể tả, tóc mai vốn chỉnh tề cũng đã rối tung, đôi môi căng tròn đỏ mọng lờ mờ nhạt màu. Bờ vai nàng vì vác nặng hồi lâu mà đau nhức kinh khủng, đôi chân nhấc lên giống như có nghìn cân treo vào. Từ khi sinh ra đến giờ, nàng luôn được mọi người che chở mà lớn lên, chưa bao giờ từng chịu khổ sở như thế này.
Thế nhưng, nàng không hề oán giận, cũng không nảy sinh tí ti ý định bàn lùi nào, chí ít từ trên mặt nàng không nhìn thấy bất cứ dấu hiệu nào như vậy.
Nàng có khuôn mặt mỹ lệ, cho dù đầu tóc rối bù, khuôn mặt lem luốc, cũng khó che đậy vẻ đẹp trời sinh. Hoàn toàn bất đồng với bề ngoài mảnh mai của nàng, chính là ánh mắt nàng. Từ trong đôi mắt kia ngươi có thể cảm nhận được cái lạnh và sự kiên định giống như sắt đen: một nữ nhân như vậy, chỉ cần là chuyện nàng muốn, thì nhất định sẽ làm được!
Câu hỏi là, thiếu niên mười một mười hai tuổi, có khuôn mặt nhỏ nhắn phi thường thanh tú thừa hưởng từ mẫu thân, nhưng thần sắc mệt mỏi, làn da tuyết ngọc lại mơ hồ lộ ra sắc xanh tái yếu ớt. Lúc này, nó đang nằm trên vai mẫu thân, có thể tinh tường nhìn thấy mồ hôi lăn xuống xuôi theo bên mặt mẫu thân.
“Mệt rồi sao?” Thiếu phụ quay đầu cười cười, “Vậy trước tiên nghỉ ngơi một chút.”
Thiếu niên gật đầu, mặc cho mẫu thân thả nó xuống. Thiếu phụ mở bao quần áo mang theo, lấy ra vài tấm bánh tráng và một ít thịt khô, kẹp vào đưa cho nhi tử.
Thiếu niên cắn một cái, chỉ cảm thấy vừa khô lại vừa cứng, nhịn không được nhíu mày.
Thiếu phụ nhìn thấy thế, thở dài: “Ta biết con ăn không quen mấy thứ này, trên núi hoang vu, cũng không có chỗ nghỉ chân, chấp nhận chút vậy.”
“Nương, chúng ta vì sao nhất định phải đến chỗ này?” Đây là điều thiếu niên vẫn muốn hỏi.
“Hài tử ngốc, đương nhiên là cầu y cho con.”
“Cái chỗ chim không đẻ trứng này, còn có thể có đại phu giỏi gì chứ? Đại phu giỏi chân chính còn có thể đến đây sao?” Vẻ mặt thiếu niên không phục. Ngày trước, khi trong nhà chưa xảy ra biến cố, có dạng thầy thuốc nào không tìm được? Cho dù đệ nhất danh y trên giang hồ, cũng chỉ cần cha nó gửi thiếp gọi là đến.
“Y không phải đại phu, thế nhưng trong thiên hạ chỉ mình y có thể trị bệnh của con, ít nhất, hiện tại là như vậy.” Thiếu phụ lo lắng thở dài, “Không phải vạn bất đắc dĩ, ta cũng không nguyện cầu y. Chính là cầu y, y cũng chưa chắc đã đồng y chữa bệnh cho con.”
Trong lòng thiếu niên thầm không phục, nghĩ thầm người này thật là kiêu căng, đang muốn nói gì, lại không ngờ một trận hàn ý tự nhiên từ trong tâm lan ra, trong nháy mắt nó như rơi xuống hầm băng. Tay run lên, cái bánh rơi xuống mặt đất.
“A… A…” Răng không ngừng đánh vào nhau, nó chỉ rên rỉ được hai tiếng, liền nói cũng không ra lời. Trên mặt hiện lên thanh khí (thanh: màu xanh/đen, vì là hàn độc nên ta nghĩ là màu xanh đen), bây giờ đang là ngày đại thử (cực nóng), nó ăn mặc cũng không đơn bạc, lại vẫn lạnh đến toàn thân run rẩy.
“Liệt nhi, Liệt nhi, chẳng lẽ hàn độc lại phát tác?” Thiếu phụ nắm cổ tay nhi tử, chỉ thấy lòng bàn tay nho nhỏ kia có một đường thanh sắc, kéo dài tới trên cổ tay, so với hôm qua, hình như lại dài thêm một chút. Nàng biết, một khi thanh tuyến này chạy đến tâm mạch, thì nhi tử sẽ chết! Không, chỉ sợ chưa tới lúc đó, ái tử đã bị kỳ hàn khó có thể chịu được này giày vò đến chết!
Trong lòng đau xót, ôm nhi tử vào lòng, tiếp xúc với cơ thể giống như khối băng, trong nháy mắt khiến nàng rùng mình. Nhưng nàng cũng không để ý, thầm muốn cho nhi tử một chút ấm áp.
Một ý niệm trước kia đã nghĩ đến rất nhiều lại hiện ra: bất cứ giá nào, đều phải khiến người nọ trị bệnh cho Liệt nhi. Dù muốn ta chết cũng không chối từ!
***
Lúc mặt trời ngả về tây, hai bóng người một lớn một nhỏ cuối cùng cũng tới được đỉnh núi.
“Chính là ở đây sao?” Thiếu niên nhìn mấy gian nhà trúc đơn sơ trước mặt, trong lòng xem thường. “Cao nhân” gì chứ? Chỗ ở còn không tốt bằng người hầu nhà nó.
Làm mẫu thân lẽ nào không biết tâm ý nhi tử? Khẽ răn: “Liệt nhi, đợi tí nữa nương bảo con làm gì, thì làm cái đó, không được phép nói lung tung.”
Thiếu niên vẫn còn không phục, nhưng cũng không dám nói lại. Không hiểu sao, mẫu thân mặc dù chưa bao giờ tức giận, nghiêm khắc với nó, vậy mà còn đáng sợ hơn phụ thân.
Thiếu phụ chỉnh lại y trang, lại vén búi tóc rối tung ra sau tai — bất luận lúc nào, sự kiêu ngạo của nàng cũng quyết không cho phép bản thân mất đi dáng vẻ khi ở trước mặt người khác, nhất là người nọ.
Hắng hắng giọng, nàng cao giọng gọi: “Sư đệ, sư đệ Vô Thương, ra đây gặp cố nhân!”
Đợi một chốc, không thấy có người đi ra. Thiếu phụ lại gọi: “Sư đệ Vô Thương, ta là sư tỷ Tây Môn Vô Song của ngươi, ta có việc gấp muốn gặp ngươi, mong ngươi ra đây.”
Vẫn không ai đáp lại, Tây Môn Vô Song có chút thiếu kiên nhẫn, nói với nhi tử: “Con canh ở bên ngoài, ta vào xem.” Bản thân thì đi vào trong nhà trúc.
Thiếu niên một mình buồn chán giữ ở bên ngoài, nhàn nhã quan sát bốn phía.
Đằng sau nhà trúc là đường bọn họ đi đến, đã bị bóng cây rậm rạp che khuất. Nhà trúc nho nhỏ che vài phiến sơ ly xung quanh, phía dưới sơ ly điểm xuyết vài bụi hoa cỏ một cách tuỳ ý. Màu vàng, màu tím, theo gió đêm nhẹ nhàng đong đưa, mang theo một phen ý vị khác.
Phía trước cách đó mấy trượng là một vách núi, đối diện núi non trùng điệp, xanh biếc một màu, vô cùng hiểm trở, xa xa có thể thấy được thác nước chảy thẳng xuống, giống như một tấm lụa trắng xẻ ngang sắc xanh của núi. Thiếu niên chưa bao giờ thấy qua cảnh quan tráng lệ như thế này, hoàn toàn bị hấp dẫn.
Bước chân Luyện Vô Thương ngừng lại, chậm rãi quay đầu, mỉm cười: “Ta đợi.”
***
Vừa vào cửa, đập vào tầm mắt chính là một bát cơm trắng trên bàn trúc, phía trên bốc khói nghi ngút. Rau là rau xanh đậu phụ, một chút nước lèo cũng không có, nếu là ngày thường, Lăng Liệt đã sớm quẳng chén cơm ra, thế nhưng lúc này ăn vào miệng, lại cảm thấy là mỹ vị xưa nay hiếm thấy, ăn liền một mạch ba bát. Bộ dạng ăn như hổ vồ kia, Luyện Vô Thương nhìn thấy, bất giác mỉm cười.
Đêm đó Luyện Vô Thương dọn một gian phòng sát vách cho Lăng Liệt ở, giường trúc khô cứng khiến Lăng Liệt ngủ rất khó chịu, nghĩ đến từ nay về sau đều phải chịu những ngày kham khổ như vậy, trong lòng lại bực mình.
Từ đó về sau mỗi ngày Luyện Vô Thương chia ra sớm tối hai lần vận công xua độc cho Lăng Liệt, mỗi lần vận công xong, Lăng Liệt đều cảm giác thân thể thư thái rất nhiều, số lần hàn độc phát tác cũng từ từ giảm đi. Thế nhưng địch ý của nó với Luyện Vô Thương thuỷ chung không hề suy giảm, bình thường hay không để ý đến y, cứ có việc, là xưng hô “này”, “ê” hàm hồ lại có chút bất mãn, còn trong lòng đã sớm mắng chửi “xú tặc”, “ác tặc”, nói lời châm chọc như cơm bữa.
Mỗi lần vận công xong, Luyện Vô Thương sẽ đeo sọt trúc ra ngoài hái thuốc. Lăng Liệt đương nhiên sẽ không đi theo y, buồn chán đi dạo loanh quanh trên núi. Một ngày, nó vô tình bắt được một con rắn hoa, trong lòng chợt có chủ ý, bèn đem rắn quay về.
Chạng vạng Luyện Vô Thương trở về, đầu tiên là nấu cơm tối cho hai người, lại đi sắp xếp dược liệu. Lăng Liệt bưng bát cơm, len lén đứng phía sau nhìn, chỉ thấy bàn tay Luyện Vô Thương thò vào sọt trúc, lập tức biến sắc, rất nhanh liền rút ra. Trong lòng nó vui mừng, suýt nữa cười ra tiếng.
“Sao vậy?” Biết rõ xảy ra chuyện gì, Lăng Liệt vẫn giả bộ hỏi một câu.
Luyện Vô Thương nhìn nó một cái, không hề trả lời.
“Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, trong núi này quả thực có rất nhiều rắn rết, không cẩn thận, nói không chừng sẽ bị cắn đấy.”
Luyện Vô Thương vẫn không để ý tới nó, thò tay vào sọt trúc kẹp một cái, kẹp lấy chỗ bảy tấc của con rắn, nhấc nó ra, cười nhạt, “Mật của loại rắn này là dược liệu thượng hạng, cư nhiên chui vào trong sọt của ta, thực sự là vận khí tốt.” Nói xong, mở hai tay ra, mười ngón vẫn bình thường, nào có vết thương gì?
Lăng Liệt tức đến mức quẳng bát cơm trên bàn, vung tay trốn về phòng mình.
Một đêm không nói chuyện.
Đến sáng sớm ngày hôm sau Luyện Vô Thương ra ngoài, Lăng Liệt thế mà lại tự động đi tới trước mặt y, cười hì hì: “Hôm qua là ta sai, ta không nên đùa dai. Không bằng thế này đi, ta giúp ngươi hái thuốc nhé.” Cũng không chờ Luyện Vô Thương trả lời, đã đeo sọt dược, đi trước.
Nói là hái thuốc, Lăng Liệt đâu có biết cái gì là dược liệu, chỉ đứng ở xa chơi đùa. Luyện Vô Thương biết nó là tiểu hài tử ham chơi, cũng không để ý. Vừa mới đem một quả thủ ô ném vào sọt, phía sau đã vọng đến một tiếng hét thảm!
Quay người nhìn lại, Lăng Liệt đang ở trên sườn núi, trong tay nắm một cành mận gai. Cành mận gai kia mọc ra từ sườn núi, cực kỳ non mềm, có thể gãy bất cứ lúc nào, Lăng Liệt còn đang giãy giụa ở đó.
Y lấy làm kinh hãi, quát: “Đừng lộn xộn! Chờ ta qua.” Lên xuống vài cái chạy tới trước mắt, rồi phi thân bắt được Lăng Liệt, nhìn dây mây phía dưới hết sức thô dai, y liền mượn lực, một cước đạp tới.
Mới đặt chân xuống, chỉ nghe “rắc” một tiếng, dây mây tự nhiên đứt! Luyện Vô Thương thầm kêu không ổn, hai tay đẩy, đưa Lăng Liệt ra ngoài, bản thân lại rơi xuống mặt đất, mắt cá chân truyền đến một trận đau nhức, xem ra là bị thương.
“Này, ngươi thế nào?” Lăng Liệt đã chạy tới hỏi.
Luyện Vô Thương lắc đầu, đột nhiên chú ý tới nụ cười quỷ dị trên mặt tiểu quỷ, trong lòng mơ hồ hiểu ra chút ít.
Lăng Liệt đắc ý vô cùng móc ra một cái đao nhỏ, để trong tay ngắm nghía. Cười nói: “Thực sự có lỗi, ta đã quên nói cho người, lúc trước ta thấy dây mây kia chơi rất hay, nên dùng đao nhỏ cắt vài cái, bây giờ hình như khẽ giẫm lên là gãy.”
Luyện Vô Thương bình tĩnh nhìn nó hồi lâu, hờ hững đáp: “Không sao.”
Lăng Liệt cười hì hì: “Nếu đã như vậy, ta không làm phiền ngươi hái thuốc, quay về nhà đây.” Cất đao nhỏ vào trong ngực, vừa nhảy vừa đi.
Chờ Lăng Liệt trở về được một hồi, Luyện Vô Thương lúc này mới hơi khập khiễng bước về nhà trúc. Mới ngồi xuống giường, chỉ nghe tiếng gõ cửa khe khẽ, Lăng Liệt bưng một bát nước trà từ bên ngoài tiến vào: “Thương thế của ngươi không sao chứ? Ta pha trà cho ngươi uống.” Nó trời sinh tuấn mỹ, lúc này trên mặt mang nụ cười thuần khiết ngây thơ, chuyện xấu ban nãy lại dường như không phải nó làm.
Luyện Vô Thương gật đầu, nhìn nó đặt bát trà xuống đi ra ngoài, nghĩ thầm trong nước trà này không biết còn có cái gì. Cầm lấy khẽ nhấp một ngụm, mùi vị cay đắng suýt nữa khiến y nhổ ra. Lại nghe ngoài cửa vang lên một tiếng cười khẽ, khỏi cần nghĩ cũng biết là tiểu quỷ kia rình coi.
Luyện Vô Thương ngơ ngẩn thở dài, địch ý của hài tử này đối với mình làm sao cũng khó tiêu trừ, lưu nó bên người, sau này phải có phòng bị.
Aiii, sư tỷ, sư tỷ! Ta thuỷ chung là đấu không lại ngươi. Cho dù trốn ở nơi thâm sơn này, cũng khó tránh được pháp nhãn của ngươi, ngươi mặc dù đã chết, nhưng còn lưu lại tai hoạ vô cùng vô tận bắt ta chịu đựng.
Nhẹ vén tay áo lên, trên cổ tay lộ ra lốm đốm thanh sắc. Cái gọi là “xua độc”, cũng không phải là đem độc trong cơ thể Lăng Liệt tiêu tán đi, mà là chuyển sang trên người mình. Lúc trước nhất định không chịu chưa bệnh cho Lăng Liệt, dĩ nhiên là vì oán cũ, nguyên nhân chính cũng là cái này, điểm này Tây Môn Vô Song cũng hết sức rõ ràng, không ngờ nàng lại lấy cái chết bức mình!
Cười khổ một tiếng, sư tỷ, ngươi quả nhiên không thay đổi chút nào, để đạt được mục đích không từ thủ đoạn, về phần kẻ khác phải rơi vào hoàn cảnh nào, ngươi hoàn toàn không quan tâm.
Hàn ý trong lòng tuôn ra, cả người y run lên, vội vàng vận thần công chống đỡ. Hàn độc này, lần phát tác sau còn mạnh hơn lần trước, đợi đến ngày độc trong người Lăng Liệt được thanh trừ, đau đớn mình phải chịu không biết sẽ tăng lên mấy lần nữa. Bản thân có thần công hộ thể, tuy không chết, nhưng suốt đời cũng không thoát khỏi giày vò này.
Thế nhưng, chính là không thể buông xuống mặc kệ hài tử này, không chỉ vì đã hứa với sư tỷ, mà còn vì, đó là ngoại tôn của sư phụ, là, nhi tử của “huynh ấy”!