Tuý Hoa Ấm

Chương 1 :

Ngày đăng: 00:46 22/04/20


Trải qua chuyện lần này, Lăng Liệt nhận ra hai điều. Thứ nhất bởi vì mẫu thân, Luyện Vô Thương tuyệt đối sẽ không đuổi nó đi, hoặc là bỏ mặc nó. Thứ hai, Luyện Vô Thương chỉ coi nó là tiểu hài tử, cho dù nó đùa quá trớn như thế nào, cũng sẽ không thực sự so đo với nó.



Biết được hai điều này, nó không e ngại gì cả, tầng tầng lớp lớp trò đùa dai đều bày ra. Cũng may Luyện Vô Thương đã chú ý đề phòng, hai ngươi đánh nhau, đều có thắng thua, cuộc sống cũng đỡ nhàm chán.



Lại là một buổi chiều buồn chán, Luyện Vô Thương theo thường lệ xuất môn hái thuốc. Lăng Liệt buồn chán nằm trên giường, cũng không biết làm gì cho hết thời gian. Ngoài cửa sổ ve kêu chim hót một tiếng lại một tiếng, bỗng nhiên nghĩ đến tại sao không làm một cái ná bắn chim?



Vô cùng cao hứng gọt một cái ná gỗ, có điều tìm thế nào cũng không thấy gân trâu để dùng. Suy nghĩ một chút, nói không chừng trong phòng Luyện Vô Thương có, nó lập tức không chút khách khí xông vào.



Phòng Luyện Vô Thương bày biện cực kỳ đơn giản, ngoại trừ cái giường và một bộ bàn ghế, chỉ có một cái tủ quần áo, bên trong là y phục sạch sẽ ngăn nắp trật tự. Lăng Liệt cầm từng cái từng cái ném sang một bên, đương nhiên, mỗi lần ném đều phải phỉ nhổ trước một phen.



Đột nhiên, nó phát hiện một ngọc tiêu xanh lục, trong suốt óng ánh nằm trong góc tủ. Từ bé nhìn quen châu báu lụa là, khả năng giám định và thưởng thức của nó đối với ngọc khí đồ cổ không tồi chút nào. Ngọc tiêu này mặc dù chất không tệ, nhưng cũng không tính là đồ quý giá gì cả. Nghĩ thầm, quỷ nghèo chính là quỷ nghèo, cũng không có thứ gì tốt.



Đang muốn ném sang một bên, chữ nhỏ khắc trên ngọc tiêu lại hấp dẫn nó. Đó là một chữ “Cữu”, trong tên phụ thân nó Lăng Vô Cữu, cũng có một chữ như vậy, nhất thời cảm thấy vô cùng thân thiết. Cũng không tìm món đồ kia nữa, đặt ngọc tiêu trong tay lật lật ngắm nghía, bất tri bất giác lại nghịch nghịch một tí, nhớ tới Luyện Vô Thương sắp trở về, bèn tuỳ tiện nhét đồ vào, mang theo ngọc tiêu nhanh như chớp trốn vào phòng mình.



Quả nhiên, không quá lâu sau, Luyện Vô Thương đã gõ mở cửa phòng nó: “Ngươi có thấy ngọc tiêu của ta không?” Mới hỏi xong, đã thấy nó trong tay Lăng Liệt.



Lăng Liệt huơ huơ ngọc tiêu, cười nói: “Ta rất thích thứ này, cho ta đi.”



Trên mặt Luyện Vô Thương hiện ra vài phần nôn nóng, rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, ôn nhu nói: “Nếu ngươi thích, ta sẽ tìm một cái khác cho ngươi, cái này không được, trả lại cho ta.” Nói xong vươn tay lấy.



Bản thân Lăng Liệt từ khi sinh ra tới giờ, muốn cái gì sẽ có cái đó, cho tới nay chưa ai dám làm trái ý nó. Bình sinh lần đầu tiên bị cự tuyệt, nhất thời nộ khí bộc phát, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cười lạnh; “Cái này có gì tốt chứ, thiếu gia không thèm, trả lại cho ngươi trả lại cho ngươi!” Ánh mắt chợt loé lên, đột nhiên “Ai nha” một tiếng, giả trượt tay, ném tiêu xuống đất.



Chất ngọc dễ vỡ, liền vỡ thành hai đoạn. Nó còn không biết sám hối, vỗ tay cười nói: “Cái này vừa hay, không ai cần tranh nữa.” Vừa ngẩng đầu, đối diện với cặp mắt Luyện Vô Thương, câu tiếp theo không thể nói ra được nữa.



Đôi mắt Luyện Vô Thương không chớp lấy một cái, y chậm rãi ngồi xuống, vươn tay, nhẹ nhàng xoa xoa thân tiêu.



Trên ngọc tiêu dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm của người kia, xuyên qua ngón tay, truyền tới nơi sâu nhất trong lòng. Trước mắt giống như lại thấy tình cảnh khi thanh niên kia đem ngọc tiêu đặt vào tay mình; nụ cười trên mặt thanh niên ôn nhu giống như gió xuân. Thế nhưng bây giờ, thanh niên kia đã chết, ngọc tiêu đã vỡ, mười mấy năm như một giấc mộng, không lưu lại bất cứ cái gì.



“Ngươi không sao chứ?” Lăng Liệt cẩn cẩn dực dực nhìn y, trong lòng có chút sợ hãi, mơ hồ cảm thấy lần này hình như thực sự đã quá phận. “Đừng hẹp hòi như vậy, cái tiêu nát vụn này của ngươi không đến mấy đồng, cùng lắm thì sau này ta đền cho ngươi vài cái.” Mắt thấy thân thể Luyện Vô Thương khẽ động, vội vàng lui về phía sau.



Luyện Vô Thương ngẩng đầu lên, hướng về phía nó nặn ra một nụ cười: “Quên đi, dù sao vật này cũng sớm nên vứt đi, rơi vỡ cũng tốt.”



Vỡ trên tay nhi tử của “huynh ấy”, cái này có phải là ý trời không? Ý trời mượn việc này nói với mình, không nên huyễn tưởng thì đừng đi huyễn tưởng, lưu không được thì cuối cùng cũng không lưu được.



Cẩn thận nhặt hai đoạn tiêu lên, đặt vào trong ngực, chậm rãi đi ra ngoài.



Nhìn bóng lưng y rời đi, Lăng Liệt chợt cảm thấy trong lòng rất buồn bực, nó rõ ràng làm một chuyện có thể thành công đả kích Luyện Vô Thương, trong lòng lại thế nào cũng không cao hứng được.



Lúc gần tối, trên bàn cơm theo thường lệ đã dọn xong cơm canh, nhưng lúc này, lại chỉ có một mình Lăng Liệt ăn. Đối diện với bốn bức tường vắng lặng, cơm canh dường như cực kỳ khó nuốt.



Nửa đêm, Lăng Liệt rời giường đi mao xí, mơ hồ trông thấy trên vách núi có một người đứng đó. Nguyệt quang như ngân, người nọ chính là Luyện Vô Thương.



Lăng Liệt lấy làm kinh hãi, nghĩ thầm sẽ không phải là y muốn nhảy xuống vực chứ? Nếu thực sự nhảy xuống, mình có nên đi tới ngăn cản không?



Chỉ thấy Luyện Vô Thương đứng hồi lâu, chậm rãi giơ hai tay lên. Lăng Liệt thấy rất rõ, cầm trên tay y chính là hai đoạn tiêu kia. Tay y thả ra, đoạn tiêu kia liền rơi vào khe núi.



Ném đoạn tiêu xong, Luyện Vô Thương vẫn lưu lại vách đá không chịu rời đi. Một trận gió núi thổi tới, thổi khiến tóc, vạt áo ý tung bay trong gió, y lại giống như chưa phát giác.



Lăng Liệt không biết y còn muốn đứng tới bao giờ, cảm thấy mệt mỏi, lén quay về phòng ngủ. Trong mơ hoảng hốt thấy tình cảnh mẫu thân nhảy xuống vực, nó chạy tới muốn kéo nàng, nhưng khuôn mặt kia vừa ngẩng lên, không biết tại sao, lại biến thành Luyện Vô Thương.



Từ đó về sau, những trò đùa quái ác của Lăng Liệt dường như ít đi, không chỉ Luyện Vô Thương cảm thấy, mà ngay cả Lăng Liệt cũng tự mình hiểu được có chút gì đó không thể nào nói nổi, mỗi khi nghĩ vậy, liền tự nói với bản thân: ta còn chờ y giúp ta trị thương, cho nên không thể khiến y đuổi đi?



Tuy là như vậy, hai người vẫn thường xuyên có những lúc lục đục, đương nhiên, lần nào cũng đều là Lăng Liệt khơi mào.



“Choang” một tiếng, Lăng Liệt quẳng chén cơm xuống.



“Sao?” Luyện Vô Thương thản nhiên giương mắt nhìn nó.



Lăng Liệt chỉ cơm canh trên bàn, lòng đầy căm phẫn nói: “Sao ư? Ngươi nhìn xem, trái một đĩa rau, phải một đĩa đậu phụ, nửa tháng, ta ngay cả một giọt dầu cũng không thấy được! Ngươi đem thiếu gia ta làm thỏ để nuôi à?”



“Thức ăn của ngươi hiện tại thanh đạm vừa phải, ăn nhiều rau xanh đậu phụ đối với ngươi mới có lợi.”



“Hừ, có lợi, có lợi!” Lăng Liệt thuận tay gạt một cái, đem đĩa rau gạt văng ra ngoài, kêu lên: “Ngươi keo kiệt, sợ tốn tiền đúng không?”



Đưa tay đón lấy cái đĩa bay tới, cái đĩa khẽ khẽ quay, rồi đứng lại trên lòng bàn tay, ngay cả một cọng rau cũng không văng ra, Luyện Vô Thương giận tím mặt: “Ngươi không thích không ai bắt ngươi ăn. Lễ nghi trên bàn cơm, cha nương ngươi không dạy ngươi sao?”




Tập trung nhìn lên, chỉ thấy Luyện Vô Thương vốn đang đứng bất động bỗng nhiên lấy tốc độ không gì sánh kịp bắt đầu chuyển động!



Đúng vậy, không gì sánh kịp! Lăng Liệt chỉ nhìn một thân ảnh trên không trung vung lên tự nhiên, động tác nhẹ nhàng linh hoạt, tư thái phóng khoáng ung dung, dưới ánh trăng chiếu rọi, toả ra một loại mị lực kỳ dị không thuộc sở hữu của trần thế, giống như thiên tiên. Mà kiếm trong tay y, khi thì ẩn đi mũi sắc, lúc lại bạch quang hiện ra, giống như một tia chớp, mỗi một lần vung lên, liền là kinh thiên động địa!



Lăng Liệt thấy hoa cả mắt. Kỳ thực kiếm pháp Luyện Vô Thương múa chính là võ học đích truyền của Hạo Thiên Môn, Lăng Liệt cũng từng thấy phụ thân múa qua, chỉ là trên tay Luyện Vô Thương, lại bất đồng. Thiếu đi vài phần ngưng trọng, thêm vào vài phần nhẹ nhàng phóng khoáng. Mà biến hoá trong đó, càng khiến kẻ khác hoa mắt chóng mặt.



Nó nhìn không chớp mắt, trên mặt là biểu tình hưng phấn, thấy chỗ tuyệt vời, kìm lòng không được nắm chặt tay.



Đột nhiên phát hiện nam nhân trầm mặc ít nói bên cạnh mình này lại là một võ học cao nhân, sự thực này khiến Lăng Liệt hưng phấn rất lâu, một đêm không ngủ đủ, khiến hai vành mắt thâm quầng khó coi vô cùng. Bữa sáng thì lén lút, chỉ sợ bị Luyện Vô Thương hỏi không biết trả lời ra sao, vậy mà Luyện Vô Thương chỉ thản nhiên liếc nó một cái, rồi chả nói gì liền đi hái thuốc.



Bóng Luyện Vô Thương vừa biến mất, Lăng Liệt liền tìm cành cây diễn lại kiếm pháp tối hôm qua, lại thất vọng phát hiện, nhìn người khác múa kiếm là một chuyện, tự mình múa lại là chuyện khác. Kiếm pháp cao thâm không có nội công vững vàng, căn bản không thể thi triển.



Lăng Liệt lúc này thất vọng còn hơn lúc trước, cố tình thỉnh giáo Luyện Vô Thương, thế nhưng hai người trước đây ầm ĩ tới mức như nước với lửa, cho dù hiện tại có chút chuyển biến tốt đẹp, chung quy cũng xa cách, nó có thể nào kéo cái mặt này xuống? Mở cái miệng này ra?



Còn nữa, vạn nhất Luyện Vô Thương không đáp ứng, bản thân chẳng phải tự dưng bị y cười nhạo sao.



Trái lo phải nghĩ, Lăng Liệt quyết định nói bóng nói gió: “Nương ta nói ngươi là sư thúc của ta, vậy ngươi cũng là người của Hạo Thiên Môn chúng ta? Vì sao không ở lại Thiên Môn Cung, lại ở chỗ này?”



Luyện Vô Thương ngẩng đầu, nhìn nó một cái, lại cúi đầu ăn. “Ta nói rồi, ta đã bị trục xuất khỏi Hạo Thiên Môn.”



Quên mất vụ này! Lăng Liệt âm thầm kêu hỏng bét, cái đầu này thật tệ. Mặc dù hiếu kỳ vì sao Luyện Vô Thương lại bị trục xuất sư môn —— y thoạt nhìn không giống kẻ tội ác tày đình, nhưng Lăng Liệt lại thế nào cũng không hiểu được nguyên do, cũng biết lời này hỏi không được.



Bầu không khí có chút xấu hổ, Lăng Liệt cúi đầu cố sức tìm đề tài khác. “Nói như vậy võ công của ngươi và cha ta là cùng một tông, không biết ai cao minh hơn nhỉ?”



“Cha ngươi là đại sư huynh, đương nhiên là huynh ấy cao minh.” Giọng điệu Luyện Vô Thương bình tĩnh giống như đang nói về chuyện thời tiết.



“Đúng nha, võ công của cha ta thực sự rất cao minh. Ta còn nhớ trước đây có một tên lỗ mũi trâu của phái Võ Đang kêu là Trùng Tiêu Tử gì đó, được mệnh danh là ‘Thương Khung thần kiếm’, cực kỳ kiêu ngạo, hướng cha ta khiêu chiến, kết quả không quá trăm chiêu đã thua ông rồi!” Nhắc tới phụ thân, trong lời nói của Lăng Liệt đầy vẻ sùng bái, nói càng thao thao bất tuyệt, hoàn toàn quên mất mục đích ban đầu.



Luyện Vô Thương ngừng không ăn, nhẹ giọng nói: “Vậy cha ngươi nhất định rất được người kính trọng ngưỡng mộ.”



“Đó là đương nhiên.” Vẻ mặt Lăng Liệt đầy tự hào, “Mọi người trên giang hồ khen cha ta là đại hiệp, nghĩa bạc vân thiên. Khen ngợi ông không chỉ có võ công cao cường, lại có dụng tâm nghĩa hiệp! Bản thân cha ta cũng nói ông cả đời này chưa hề phụ lấy một người. Ta sau này sẽ làm người giống như cha ta vậy!”



“Vậy sao? Chưa hề phụ lấy một người?” Khẽ lặp lại những lời này, Luyện Vô Thương không khỏi nở nụ cười. Tình cảnh hơn chục năm trước hiện lên cực kỳ rõ ràng trước mắt —— lão giả uy nghiêm ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư, nghiêm khắc lại đau lòng nhìn thiếu niên quỳ trên mặt đất, lại quay đầu nhìn một nam nột nữ bên cạnh chẳng nói câu nào. Trong đó thanh niên sắc mặt tái nhợt, môi mấp máy vài cái, cuối cùng lắc đầu. Mà cái lắc đầu này cũng khiến thiếu niên suýt nữa mất đi toàn bộ khí lực chống đỡ, khi y tan nát cõi lòng nhắm mắt lại, nơi khoé mắt rõ ràng nhìn thấy, có một bàn tay thon dài mỹ lệ đang gắt gao nắm tay thanh niên.



Chưa hề phụ lấy một người. Hoá ra, bản thân ở trong lòng huynh ấy ngay cả “bị cô phụ” cũng không được tính!



“Ngươi làm sao vậy?” Lăng Liệt mặt mày hớn hở nói xong, mới chú ý tới sắc mặt Luyện Vô Thương không bình thường.



“Không sao.” Có chút thương cảm cười cười. Người ta không để trong lòng, bản thân nhớ mãi không quên có ích lợi gì chứ? “Ta no rồi, ngươi từ từ ăn.”



“A?” Lăng Liệt choáng váng, lời cần hỏi còn chưa nói.



Đêm đó, Lăng Liệt lại lén theo Luyện Vô Thương đi tới rừng cây —— kiếm pháp tinh diệu như vậy, chỉ cần là người học vỗ liền không nỡ bỏ qua.



Trên bãi đất trống, Luyện Vô Thương chậm rãi rút kiếm, trường kiếm khẽ run lên, dưới ánh trăng phát ra hàn quang lập loè. Y tiện tay kéo một kiếm hoa, trướng kiếm giống như linh xà bắt đầu vũ động.



Lăng Liệt nhìn mấy chiếu, kinh ngạc phát hiện, lúc này Luyện Vô Thương thi triển không phải kiếm chiêu tối hôm qua, mà là một bộ “Khai dương kiếm pháp”. Đây là công phu nhập môn cực kỳ đơn giản của Hạo Thiên Môn, ngay cả Lăng Liệt cũng từng học qua. Hơn nữa tốc độ cũng chậm lại, ngay cả một biến hoá rất nhỏ trong chiêu thức cũng nhìn thấy rõ ràng.



Chuyện gì vậy? Lăng Liệt càng xem càng kỳ quái, lập tức trong lòng rùng mình! Chẳng lẽ y đã phát hiện có người rình coi, cố ý thay đổi đường kiếm, khiến kẻ học trộm không thu được gì? Vậy y có thể tóm mình ra nha!



Trong lòng kinh nghi bất định, Lăng Liệt càng không dám phát ra một chút âm thanh nào, chỉ là tập trung cẩn thận nhìn, dần dần lại bị những kiếm chiêu bình thường không có gì kỳ lạ, quen thuộc lại không quen thuộc này hấp dẫn. Âm thầm sửng sốt, hoá ra kiếm pháp giản đơn như vậy cũng có thể biến hoá tinh diệu như thế!



Luyện Vô Thương kiếm chiêu liên tục không ngừng, lưu loát, thuần thục, đột nhiên ngâm nga: “Minh nguyệt thanh phong lưỡng bất quan, kiếm khí tùy tâm nhâm tự lưu. Bằng tha nhãn tiền thiên ky biến, ngã tự lai khứ bất lưu ngân!”



Lăng Liệt trong lòng chấn động, cái này chính là “kiếm quyết” mà trước đây mẫu thân ép mình ghi nhớ! Vẫn cảm thấy khó hiểu, lúc này đối chiếu với kiếm chiêu của Luyện Vô Thương, suy xét lĩnh hội, dần dần giống như một dòng suối mát nhẹ nhàng chảy vào đáy lòng, tức khắc sáng tỏ!



Hoá ra, kiếm là phải múa như vậy!



———————————————-



Uhm, cái chỗ khẩu quyết ta đã thử dịch ra nhưng thấy chuối quá nên thôi, nguyên văn nó như tế này: 明月清风两不关,剑气随心任自流。凭他眼前千机变,我自来去不留痕 đại khái ý chỉ là quên đi những ảnh hưởng bên ngoài, chỉ dùng tâm để kiếm tự di chuyển, tuỳ cơ ứng biến, ra tay chớp nhoáng.



Còn cái nữa là ta chả ưa gì cha con nhà Lăng Liệt nên chắc là trong phần edit sẽ kèm thêm mấy câu chửi rủa đó:)), nhân vật ta thích trong bộ này còn chưa xuất hiện a