Tùy Tình Sở Dục

Chương 33 :

Ngày đăng: 13:56 30/04/20


Edit: Sam



Lúc nhắm mắt lại, giác quan trong bóng tối chính là yên lặng.



Mà khi có ý thức cũng không thể sử dụng bất cứ hình thức nào để che đi ánh mắt nhìn thấy hiện thực.



Thời điểm máy bay đến thành phố S thì đã là rạng sáng ngày hôm sau, Doãn Bích Giới tháo dây an toàn đứng dậy, cụp mắt nhìn sang người ngồi bên cạnh mình.



Chuyến bay mười mấy tiếng, Dung Tư Hàm lại không chợp mắt chút nào.



“Tới rồi ư?” Lúc này Dung Tư Hàm nhìn thoáng qua cửa sổ, cô mặc áo khoác đứng dậy, buộc lại mái tóc dài, trên khuôn mặt chẳng có biểu cảm dư thừa.



Doãn Bích Giới nhìn cô, hơi nhíu mày.



Người cô hoàn toàn tỉnh táo.



Nhưng bởi vì cô quá tỉnh táo, thậm chí tỉnh táo đến mức khiến đáy lòng người ta phát run.



Kha Khinh Đằng bắt tay tạm biệt cơ trưởng, xe đã đỗ cạnh máy bay trước đó, hai người đàn ông mặc đồ đen cung kính đứng ngoài xe, thấy bọn họ đi xuống, hai người kia lập tức vươn tay mở cửa xe cho bọn họ.



Dung Tư Hàm ngồi vào trong xe, Doãn Bích Giới ngồi xuống bên cạnh cô rồi đóng cửa xe.



Trong xe yên tĩnh không tiếng động, Kha Khinh Đằng ngồi ở ghế trước đang nghe điện thoại, anh luôn ít nói, chỉ nói ngắn gọn, Dung Tư Hàm nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, cảm thấy chợt như giấc mộng.



Trong vòng hai ngày ngắn ngủn, cô lại trở về nơi này.



Doãn Bích Giới ở bên cạnh nhìn cô một hồi, lúc này cất tiếng: “Cậu còn khó chịu không?”



Trước khi lên máy bay Dung Tư Hàm vừa tỉnh dậy, trên chuyến bay cô gần như chưa ăn gì, lúc này nhìn nghiêng sắc mặt trông trắng bệch.



Dung Tư Hàm nhẹ nhàng lắc đầu.



“Bọn họ quay về Hồng Kông rồi.” Lúc này Kha Khinh Đằng cúp máy, ngồi ở ghế trước thấp giọng nói, “Bây giờ đang ở bệnh viện.”



“Bọn tớ đã phái đi hai người trung thành đắc lực nhất.” Doãn Bích Giới nghe anh nói xong liền nhìn sang Dung Tư Hàm, “Vào thời khắc mấu chốt sẽ liều mình bảo vệ anh ta.”



Cô gật đầu nhưng không thấy rõ biểu cảm trên mặt.



“Tình trạng của mẹ cậu ta không tốt lắm, không kéo dài đến một tuần.” Lúc này Kha Khinh Đằng lại nói, “Đợi khi bên kia có tình hình, chúng tôi đi trong đêm qua đó đón cậu ta về.”




Anh chẳng muốn đáp lại nữa, tựa vào tường mang sắc mặt nhạt nhẽo.



Lúc này bác sĩ từ trong phòng chăm sóc đặc biệt đi ra, nhìn thấy bọn họ bèn lên tiếng: “Thần trí của bệnh nhân đã tỉnh táo hơn một chút, có lẽ trong vòng một ngày sẽ tiến hành cuộc giải phẫu tiếp theo, lúc vào thăm mọi người chú ý đừng để cảm xúc của bệnh nhân xuất hiện sự dao động.”



La Hào Quý gật đầu với bác sĩ, rồi nhìn sang Phong Trác Luân.



Màu mắt anh càng tối tăm thêm mấy phần, sau khi im lặng thật lâu anh nghiêng người đi vào phòng bệnh.



**



Nhìn thấy bà một lần nữa, bà vẫn vậy im lặng nằm trên giường.



Phong Trác Luân đi đến bên giường, đứng thẳng cúi đầu nhìn khuôn mặt Phong Du.



Khuôn mặt tuyệt mỹ khiến người ta vừa thấy đã yêu thương, giờ đây tái nhợt yếu ớt.



Tướng mạo của anh di truyền từ bà, mạch máu trên người anh cũng đến từ bà.



Đây là mẹ của anh.



Đây là sự thật dù anh làm thế nào cũng không thể phủ định trốn tránh.



Ánh mắt anh không dời chuyển đứng hồi lâu, người trên giường thế mà từ từ mở mắt ra.



Ánh mắt Phong Du giật giật, thích ứng một lúc mới nhìn thấy người bên giường.



Mũi miệng của bà bị mặt nạ dưỡng khí che lại, chỉ có ánh mắt rõ ràng đang run rẩy, tay bà giãy dụa dưới tấm chăn, muốn dùng hết sức chạm vào anh.



Anh nhìn thấy dáng vẻ muốn phát ra tiếng của bà, lúc này anh rốt cuộc hơi khom lưng xuống, từ trong chăn cầm lấy tay bà nhẹ nhàng đặt bên khuôn mặt mình.



Phong Du nhìn động tác của anh, đôi mắt bà dần ửng đỏ.



Hai tay Phong Trác Luân bao bọc tay bà kề sát bên môi, hồi lâu sau anh nhẹ giọng cất tiếng: “Mẹ, cảm ơn mẹ.”



Ánh mắt bà run rẩy, dường như có phần khó hiểu.



Anh cụp mắt, khóe miệng chậm rãi kéo ra một nụ cười với bà: “Con tự tay vứt bỏ người con gái mình yêu nhất đời này, cảm ơn mọi thứ mẹ đã cho con.” ——