Tùy Tình Sở Dục

Chương 34 :

Ngày đăng: 13:56 30/04/20


Edit: Sam



Phòng bệnh to như vậy mà trống trải, giống như một sơn cốc có tiếng vang vọng thật lớn.



Phong Du nhìn người đàn ông trẻ tuổi nắm tay mình, trong hốc mắt đỏ ngầu chứa đầy nước mắt, bà hé miệng muốn nói gì đó nhưng chẳng thể thốt ra lời nào.



“Nếu mẹ không sinh con ra thì con sẽ không gặp được cô ấy,” Giọng nói Phong Trác Luân khẽ khàng từ tốn, gần như không dao động, “Cô ấy là một cô gái tốt lắm, cô ấy có gia đình rất hạnh phúc, có ba mẹ yêu thương cô ấy, cô ấy xinh đẹp, học hành giỏi giang. Đặc biệt lúc tức giận không nói gì, lúc vui cũng không thoải mái cười to, khi ăn dưa hấu thì thích cầm thìa ăn, khi ngủ thì thích nằm phía bên trái.”



Mọi chuyện về cô, nhỏ đến từng chi tiết…anh đều ghi nhớ toàn bộ.



“Cám ơn mẹ đưa con tiến vào nhà họ La, đưa con tới hào môn bạc triệu ở Hồng Kông, muốn cho con người cha và anh trai, hỗ trợ đầy đủ kinh tế cho con, để con có khả năng đi Pháp chuyên sâu môn thiết kế mà mình thích, cho dù sau năm mười tuổi đi Pháp con không trở về thăm mẹ bao nhiêu lần, cho dù con không ở bên cạnh mẹ tận hiếu một ngày nào.”



“Cám ơn mẹ đã cho con mọi thứ, con không biết những gì mẹ làm cho con mà khiến con trưởng thành như bây giờ, nhát gan lạnh lùng không tim phổi, không có năng lực tư cách, tất cả đều không sao đối với mẹ.”



“Ngoại trừ có đứa con trai này, thực ra những chuyện còn lại đối với mẹ mà nói đều không quan trọng.” Sau khi anh nói xong thì ho hai tiếng, nhẹ nhàng buông tay Phong Du bỏ vào trong chăn, nhìn sắc mặt bà suy yếu tiều tụy giọng anh càng khàn hơn, “Mẹ tuyệt vọng đứng bên cạnh người mình yêu, ít nhất giữ được một người mà mẹ mong muốn trong cả đời mình.”



Mà con thì không giống mẹ, con thà sau này sống trong địa ngục cũng tuyệt đối không chịu giam cầm người con gái con yêu nhất đời này tại một nơi đáng sợ như nhà họ La.



Nước mắt dần theo khóe mắt Phong Du chảy xuống, rơi vào tóc mai gần như trở nên bạc trắng của bà.



Lúc này cửa phòng bệnh bị mở ra từ bên ngoài, La Hào Quý tiến vào, ông ta mang sắc mặt lo lắng nhìn Phong Trác Luân, đóng cửa lại rồi đi tới bên kia giường.



“Con cũng không còn lời nào khác muốn nói nữa, để lại cho người mẹ muốn nghe đi.” Lúc này Phong Trác Luân đứng thẳng dậy ở bên giường, anh cúi đầu nhìn khuôn mặt Phong Du khẽ mỉm cười, “Cả đời con cũng vậy thôi, chẳng khác gì chết cả, cho dù mẹ qua đời hay sống sót con cũng sẽ không gặp mẹ nữa, con biết mẹ ghét con giống như con hận mẹ vậy.”
Thấy hắn không nói lời nào, Milk lập tức kéo Phong Trác Luân ra khỏi vòng vây, bước chân thật nhanh chạy đến ga ra ngầm.



Ra khỏi thang máy, Milk đẩy Phong Trác Luân vào ghế lái phụ của một chiếc xe, bản thân thì ngồi vào ghế điều khiển khởi động xe.



“Chú điên rồi hả? Chú lại dám ra tay với ông ta! Chú có biết suýt nữa là mất mạng không hả!” Milk vừa bẻ tay lái chạy ra ngoài, vừa nghiêng đầu quát, “Hôm nay cháu không đến thì chú sẽ chết đó, rốt cuộc chú có hiểu không hả!”



Âm thanh cô gái sắc bén vang vọng trong xe, Phong Trác Luân tựa lưng vào ghế, ánh mắt rã rời nhìn cửa kính xe, hồi lâu sau anh nhếch miệng: “Anh ta là ba cháu, anh ta muốn giết tôi, cháu ngược lại đi giúp tôi.”



Milk nghe được từ kia toàn thân chấn động, cắn chặt răng nói: “Từ nhỏ đến lớn, ở trong cái nhà này chỉ có chú thật sự đối xử tốt với cháu, tuy rằng trong người cháu chảy dòng máu của ông ta, nhưng cháu chẳng hề có chút cảm tình với ông ta.”



Người kia đáng sợ như vậy, tùy tiện coi người bên cạnh là con kiến để điều khiển, hủy diệt, cho dù là con gái của mình, thân thuộc là thứ gì chứ?



Xe chạy ra khỏi bệnh viện, Milk xem tình hình giao thông nói: “Bây giờ cháu đưa chú về căn hộ, chú mang hành lý đi mau đi.”



Milk nhấn chân ga chạy thật nhanh, quẹo mấy vòng chạy tới dưới lầu khu nhà, Milk cúi đầu đạp phanh rồi mở cửa xuống xe, lúc này Phong Trác Luân mới giống như bừng tỉnh, đờ đẫn bước xuống xe.



“Tuy rằng cháu sợ ông ta, nhưng dù thế nào cháu cũng muốn chú được bình an, chờ chú tới Pháp rồi cháu lập tức bay qua thăm chú.” Milk đi theo anh đến cổng khu nhà, ngẩng đầu nhìn anh, “Trước khi đi chú nhớ gọi điện cho cháu.”



Phong Trác Luân mấp máy môi, nỗi đau ẩn nhẫn trong sắc mặt rốt cuộc hiện ra từng chút một.



Biểu cảm quật cường trên khuôn mặt Milk…cùng với người mà anh dùng hết sức khắc vào trong đầu lại có chút tương tự ——