Tùy Tình Sở Dục

Chương 35 :

Ngày đăng: 13:56 30/04/20


Edit: Sam



Phong Trác Luân nhìn cô gái thấp bé trước mặt, anh đột nhiên cong khóe môi: “Cháu luôn nói mình không giống La Khúc Hách, nhưng cháu lại bởi vì đồng tình với tôi mà ngỗ nghịch hắn, một cô bé có lòng gan dạ sáng suốt này đương nhiên chỉ có thể di truyền.”



“Cháu giống mẹ, tuyệt đối chẳng hề giống ông ta điểm nào.” Milk dùng sức lắc đầu, sắc mặt hung hãn chán ghét, “Rõ ràng biết tấm mặt nạ gia tộc của nhà họ La không cho dính một chút bụi, chính ông ta vào năm mười sáu tuổi lại ép buộc mẹ cháu sinh ra cháu, sau đó giam cầm mẹ cháu ở nước Pháp, ngoài mặt giả vờ cha con tình thâm, thực ra ông ta luôn phái người theo dõi hành tung của cháu, một khi chệch hướng khỏi quỹ đạo của ông ta thì sẽ dùng thủ đoạn ngay.”



“Người nhà họ La là như vậy, ngoài mặt luôn tỏ ra chân thành, nhưng thực ra muốn đánh chiếm dục vọng và muốn nắm mọi thứ trong tay, khiến người ta sinh ra ảo giác, bởi vậy tiện cho bọn họ chơi đùa phụ nữ, La Hào Quý đối với Thạch Tinh và dì Du, La Khúc Hách đối với mẹ cháu…Chung Hân Dực rồi tới Dung Tư Hàm, đều là như vậy… Năm bảy tuổi cháu đã biết cái gì là hai mặt, cho nên Phong Trác Luân, cháu không phải đồng tình với chú, cháu và chú giống nhau, không giống với gia đình này, là người có trái tim.”



“Chú về căn hộ xem còn có thứ gì muốn mang theo nữa, thu xếp xong thì mau chóng rời Hồng Kông, để tránh ông ta lại làm ra thủ đoạn gì mới.” Milk nói xong thì nhón chân lên vỗ vai anh, dừng một chút đột nhiên trịnh trọng cất tiếng, “Chú nhất định phải bình an…chú út.”



Phong Trác Luân cúi đầu nhìn Milk, từ khi trở về Hồng Kông sắc mặt anh hờ hững chẳng có chút độ ấm, giờ đây từ từ mang chút vẻ trêu đùa, còn dần dần trở nên dịu dàng.



Cô gái này không trang điểm tinh xảo như khi ở trên tivi, trên khuôn mặt sạch sẽ mang biểu cảm hoàn toàn không hợp với tuổi tác của mình, chẳng có chút bàng hoàng và non nớt.



Sinh ra trong gia tộc này chính là bi ai, phải thôi thúc trưởng thành sớm, cho dù sự nghiệp diễn xuất cực kỳ nổi tiếng, có hàng ngàn hàng vạn người hâm mộ yêu thích, nhưng lại cô độc hơn bất cứ ai.



Nhưng một tiếng này lại là nguyện vọng thành khẩn chân chính.



Là người thân duy nhất có huyết thống và sự xác nhận đồng hành lẫn nhau ở trong cái nhà này.







Trong căn hộ vẫn là hình dáng mà Đường Thốc vốn đã giúp thu dọn trước khi đi Pháp.



Phong Trác Luân chậm rãi đi vào phòng khách, nhìn quanh bốn phía.



Căn hộ to vậy toàn bộ đồ dùng trong nhà đều dùng tấm vải màu trắng đậy lên, bởi vì không quét dọn một khoảng thời gian, trên tấm vải cũng đã dính lớp bụi.



Anh đứng một lúc, lấy ra điện thoại đang rung trong túi bấm nút nghe máy.



Không đợi đối phương nói chuyện, anh liền lên tiếng: “Các người đừng tới đây.”



Kha Khinh Đằng ở đầu dây bên kia khựng lại, không lên tiếng.



“Bây giờ tôi không còn là người của nhà họ La, không có nguy hiểm nào cả.” Anh cầm di động đi vào phòng ngủ, hơi cúi người mở ngăn kéo cạnh tủ đầu giường, lấy ra một xấp đồ.



“Sau khi thu xếp ổn thỏa cho cô ấy thì hai người mau chóng về Mỹ đi, Ấn Thích còn nhỏ không thể rời khỏi ba mẹ quá lâu, sau khi tôi đến Pháp sẽ liên lạc với hai người.”




“Khi bà ấy còn sống…câu cuối cùng anh nói với bà ấy là anh hận bà ấy.” Ánh mắt anh nhạt nhẽo tựa hạt tuyết trên đầu vai, không có chút độ ấm, “Anh nói người mà anh hận nhất cả đời này chính là bà ấy.”



“Là tự bà ấy cam chịu làm người tình bí mật của La Hào Quý, là bà ấy lựa chọn cuộc sống trong cái nhà giả tạo kia, là bà ấy đưa anh bước vào gia đình đó, bảo anh chấp nhận tất cả.” Giọng anh chẳng hề nhấp nhô, “Anh làm sao có thể không hận bà ấy chứ?”



Dung Tư Hàm lắng nghe anh nói, lồng ngực như bị xé nát, có phần không nỡ nhìn khuôn mặt anh.



Anh không nói nữa.



Tuyết rơi ngày càng lớn, cô cảm giác được giọt nước nhỏ trên ngón tay phủ trên má anh.



Ngón tay cô run rẩy, ánh mắt dời sang khuôn mặt anh.



Ai ngờ anh hoàn toàn không cho cô cơ hội nhìn thấy gương mặt mình, anh vươn tay dùng hết sức ôm sát cô tựa như kéo cô đưa vào trong cơ thể mình.



Cô mặc anh dùng sức ôm vào lòng khiến cô phát đau, cảm nhận được khuôn mặt anh tựa sát tóc cô, cảm giác được mái tóc cô bị thấm ướt từng chút một.



Trong trời tuyết lớn như tấm màn kịch, anh nằm bên tai cô cất tiếng: “Vì sao em trở về?”



Dung Tư Hàm tựa bên cổ anh, hốc mắt đỏ ngầu, hai tay cô ôm lấy cổ anh, mím môi không nói gì.



“Người giống như anh đối xử với mẹ ruột như vậy, không có năng lực gì để bảo vệ em, thậm chí còn giao em cho người khác, Dung Tư Hàm, em điên rồi có phải không.” Anh gần như tuyệt vọng đau đớn cất tiếng.



“…Em hèn hạ hơn anh, được chứ?” Cô rốt cuộc tràn ra nụ cười gần như tuyệt mỹ chưa bao giờ có, trong hốc mắt chảy xuống nước mắt, “Là em muốn ở bên cạnh anh, là em muốn kiên trì, được chứ?”



Anh hai bàn tay trắng, thân không vật nào, người thân nhất đã rời khỏi anh, người cùng máu mủ coi anh là con kiến, anh bỏ rơi em lần này tới lần khác, cuối cùng vươn tay đẩy em đi, không phải bởi vì anh nhát gan, không phải bởi vì anh vô tình.



Tình yêu của một người có thể điên cuồng đến mức độ nào?



Bây giờ em mới biết được, là điên cuồng đến mức dùng hai bàn tay trắng của mình để tổn thương đối phương, thành toàn ý nguyện cho đối phương.



Được ai đó yêu thì sẽ trở nên mạnh mẽ.



Mà em yêu anh, em sẽ dũng cảm.



I have you, that’s all I need ——