Tuyến Thời Gian

Chương 10 :

Ngày đăng: 06:01 19/04/20


“Em muốn đi cùng!”



Ngày tám tháng mười hai, nếu đây là ngày cuối cùng trong kiếp này của cô, vậy cái cách bọn họ vượt qua ngày hôm nay tương đối khiêm nhường —

tốn một buổi sáng cãi nhau.



Đường Kiện quyết định đi đến nơi quy ước lúc 2 rưỡi chiều, nhưng anh không cho Duy Duy đi.



“Em muốn đi!” Duy Duy ôm cánh tay trừng mắt nhìn anh.



Đường Kiện không có thời gian cùng cô ầm ỹ. Anh phải đến chỗ hẹn, Văn Tuệ Linh từ ngày hôm qua cũng không thấy liên lạc nữa, mà trực giác nói cho anh, nơi nào có cô ta anh nhất định sẽ biết được thông tin, vì thế

anh không thể không đến chỗ hẹn.



“Duy Duy!” Anh nắm lấy chìa khóa xe, chỉ vào mũi cô cảnh cáo: “Nghe anh nói, đợi ở nhà, một bước cũng không được ra ngoài, biết không?”



“Nhưng nói chuyện với Văn Tuệ Linh và xe không có liên quan tới nhau –”



“Anh không tin cô ta!” Đường Kiện nghiêm khắc ép cô: “Đáp ứng anh, cho dù thế nào em cũng không được ra khỏi cửa, chờ anh trở

lại! Trước khi anh về, em một bước cũng không được phép ra ngoài, đáp

ứng anh!”



“Nếu hoả hoạn thì làm sao?” Cô nhướn lông mày xinh đẹp, không nghe lời hỏi. “Nếu em ăn mỳ bị sặc thì sao? Nếu em ngã chết đuối trong bồn tắm…… Được rồi được rồi!”



Tên đàn ông nào đó lửa giận tận trời đã muốn đi về phía cô, vì phòng

ngừa bản thân bị trói thành một đoàn cột lại trên giường, cô đành phải

đầu hàng.



Đường Kiện lo lắng nhìn cô một cái, tóm chặt hôn một cái thật mạnh.



“Anh lập tức quay lại. Một bước cũng không cho phép đi!”



“Được rồi!”



Anh bỏ lại vẻ mặt bất đắc dĩ của bạn gái mà đi.



Trên đường lái xe, Đường Kiện cố gắng tìm tòi những dấu vết về Văn

Tuệ Linh trong đầu, tiếc rằng ngoại trừ một chút hình ảnh không đi đến

đâu, chuyện quan trọng gì cũng không thấy.



Kỳ thật, đây vốn chính là một cảnh báo. Lấy trí thông minh của anh mà nói, đột nhiên xuất hiện một người bên mình mà bản thân không có lấy

một chút ấn tượng cũng không phải bạn gái trước, anh sớm nên biết rằng

có vấn đề.



Chính là, lúc trở về thời gian quá gấp, khoảng cách đến điểm cuối chỉ có mấy tháng, vì thế toàn bộ tâm trí anh đặt hết lên Duy Duy và bộ

trình tự, không rảnh bận tâm cái khác. Hơn nữa não bị thương làm mất trí nhớ, thiên thời địa lợi nhân hoà làm Văn Tuệ Linh lợi dụng cơ hội sơ

hở.



Nếu anh không nhớ nổi, như vậy anh chỉ có thể suy diễn về cô ta.



Văn Tuệ Linh “Có thể” là ai?



Khi phần não trống rỗng một lần nữa sáng ngời, một cái khả năng bay vào trong đầu anh.



Nếu Văn Tuệ Linh là West, cô ta chính là người gần với anh, người

hiểu về kế hoạch nhất, cho nên cô ta tất nhiên cùng anh trở về.



Nhưng mà, là lần nào?



Không phải lần trở lại đầu tiên năm mười tám tuổi, bởi vì lần đó anh không có bạn gái trước nào cả.



Một hình ảnh đột nhiên nhảy vào đầu, rất đột ngột, loáng thoáng là

lúc Duy Duy còn nhỏ, cùng một cô bé khác tay trong tay đi với nhau……



“Đáng chết!” Hình ảnh cứ như vậy chợt lóe rồi biến mất, Đường Kiện không thể suy nghĩ về nó được nữa.



Được, tiếp tục.



Nếu không phải lần đầu tiên, như vậy, là lần thứ hai, anh trở lại năm tám tuổi.



Nhưng mà, nếu Văn Tuệ Linh trở lại cùng anh, vì sao anh lại không biết?



Đường Kiện suy nghĩ tình huống trong phòng thí nghiệm một chút. Thật

ra, muốn nói khó, cũng cũng không phải khó. Bởi vì West từ anh kể lại

biết được địa cặn kẽ điểm cùng người liên hệ. Những người ở phòng thí

nghiệm tốn thời gian mười năm, tiền bạc đầu tư vô số, vẫn không có kết

quả rõ ràng, đã sớm bị cấp trên tạo áp lực. Nếu West chủ động cùng bọn

họ tiếp xúc, số liệu thí nghiệm đương nhiên càng nhiều càng tốt, bọn họ

có thể nhận West tình nguyện thí nghiệm thử, giống như nhận Đường Kiện

anh.



Trước khi khởi động trang bị, anh phải chịu một tầng thuốc gây mê,

tránh cho ý thức trong lúc truyền tải gặp phải chấn động quá lớn, cho

nên trong lúc anh ở trạng thái nửa tỉnh nừa mê, bọn họ có thể rất dễ

dàng lén cho West cùng truyền tải với anh mà không bị phát hiện.



Như vậy, tại sao Văn Tuệ Linh lại muốn loại mạo hiểm này?



Truyền tải không phải không có nguy hiểm, nếu vô ý một cái, bọn họ

rất có khả năng rơi vào một góc không biết đến trong vũ trụ, xương cốt

không còn. Anh vì Duy Duy, cái gì cũng thuận theo, còn cô ta là vì cái

gì?



“Đáng chết, cô rốt cuộc là ai?” Đường Kiện đập tay lái một cái.



Tình huống có khả năng nhất, là cô ta cùng anh đến vào lần thứ hai, nói cách khác Văn Tuệ Linh này đã đợi ở đây hai mươi năm.



Thực ra, cẩn thận suy diễn, quả thật có thể tìm được một ít sơ hở. Ví dụ như mọi người đều nói, Văn Tuệ Linh là “Bạn gái thời trung học” của anh, nhưng trên thực tế, trong đoạn cuộc sống đó, Đường Kiện mười

tám tuổi mới từ Đông Nam Á trở về Đài Loan, anh cũng không học trung học ở Đài Loan. Trừ phi Văn Tuệ Linh cũng cùng anh từ Đông Nam Á trở về,

nhưng trực giác nói cho anh không có khả năng này.



Vì thế kết quả có thể, chính là anh trở lại, Văn Tuệ Linh chủ động

quen biết với anh, hai người bọn họ có chung mục đích là cứu Duy Duy, vì thế hai người ăn nhịp với nhau.



Lúc ấy, anh phát hiện nếu bản thân tiếp cận với Duy Duy quá mức, sẽ

mang đến nguy hiểm cho cô, như vậy có bạn gái trên danh nghĩa bên người

cũng tốt. Lấy tính cách của Duy Duy, cô tuyệt đối sẽ không đi trêu chọc

đàn ông đã có bạn gái.



Được, nếu giả thiết thực sự như thế, anh và Văn Tuệ Linh bị vây trong trạng thái hợp tác, vậy làm sao cô ta biết lần trở về thứ hai không

thành công?



Anh đến bởi vì biết đã thất bại, cho nên một lần nữa trở về năm hai

mươi tám tuổi; Mà trước mắt ở thời điểm này, đối với Văn Tuệ Linh mà nói chuyện còn chưa xảy ra, sao cô ta có thể biết lần thứ hai không thành

công?



Suy nghĩ một chút nữa, anh đã hiểu.



Mấy tháng trước trong trận tai nạn xe cộ kia, sau khi anh tỉnh lại “Tính cách thay đổi lớn”, nếu Văn Tuệ Linh thật sự là một người khôn khéo như vậy, lại biết rõ

tất cả tin tức, cô hẳn rất nhanh có thể xác định; Lần thứ hai cũng thất

bại, Đường Kiện trước mắt là Đường Kiện thứ ba.



Điều này giải thích vì sao “Bạn gái cũ đã chia tay” vẫn còn đợi trong phòng bệnh chăm sóc anh, bởi vì cô ta đang quan sát, cô ta phải xác định.



Lúc này đây, có sự “Che chở” do não anh bị thương, trí nhớ của anh về cô ta hoàn toàn không có, vì thế đó là cơ hội để cô ta giấu diếm thân phận.



Cái gì mà “Bạn gái tức giận đau lòng bị vứt bỏ”, chẳng qua là diễn trò cho bọn anh xem! Lúc ấy anh vì muốn Duy Duy an

tâm, lại ngoan ngoãn trở về nghe cô ta chửi bới một lần, chỉ sợ lúc đó

cô ta ở trong bụng cười đến rụng răng. Nhưng mà cũng bởi vậy cô ta càng

an tâm, bởi vì rút cục có thể xác nhận anh không còn nhớ tới thân phận

của cô ta.



Như vậy, vấn đề cuối cùng: Mục đích của cô ta là gì?



Cứu Duy Duy, vì sao?



Duy Duy là người phụ nữ của anh, cho nên anh liều lĩnh muốn cứu cô, Văn Tuệ Linh là tính như thế nào?



Cứ cho là cô ta thật sự muốn cứu Duy Duy, vì sao không cùng anh hợp

tác? Vì sao muốn che dấu bản thân, không chủ động quen biết với anh?



Trong lúc bất chợt, hình ảnh vừa rồi lại vọt tới.



Ánh mặt trời mùa xuân tươi đẹp, một cô gái nhỏ xinh xắn mềm mại, là

Duy Duy sáu tuổi, thật vui vẻ chạy tới phía anh. Phía sau cô từng bước

từng bước, có một cô bé tuổi lớn hơn một chút đi theo cô.



Tiểu Duy Duy tươi cười sáng lạn, từ xa liều mình vẫy tay, gọi anh: Đường Kiện, Đường Kiện –



Sau đó cô quay đầu, dậm chân mỉm cười với cô bé đứng ở phía sau, không thuận theo kêu lên: Nhanh chút! Nhanh chút! Chị……



Chị!



“Chị!”


“Đường Kiện? Đường Kiện, anh xem!” Duy Duy chỉ vào cảnh vật xung quanh, ngón tay rơi vào trong cánh tay anh.



Xung quanh bọn họ đột nhiên nổi lên một sự xáo trộn kì quái, giống

như bọn họ đang ngâm trong nước, sau đó gợn nước dao động, vì thế cảnh

tượng bốn phía bắt đầu xuất hiện sự vặn vẹo.



“Đương nhiên, nếu vận khí tốt, cường độ tác dụng ngược đủ để

tạo thành bước sóng nghịch hướng, tôi có thể tống anh quay về hiện thực

của mình, cuối cùng anh sẽ không thể gặp được Duy Duy ở đây!” Văn Tuệ Linh đột nhiên kéo cô. “Duy Duy, em lại đây, không được ở gần anh ta!”



Cảm giác Duy Duy bị người lôi đi, anh theo bản năng kéo tay trở về,

Duy Duy mắc kẹt giữa hai người bọn họ. Bỗng nhiên trong lúc đó, ầm ầm!

Chấn động, khắp bề mặt lại rung chuyển.



Ba người đứng không vững, Văn Tuệ Linh ngã trên mặt đất, Đường Kiện vội vàng ôm lấy Duy Duy.



Ầm ầm! Chấn động. Gợn sóng bốn phía ngày càng rõ ràng, cảnh vật đột nhiên bắt đầu thay đổi.



“Đường Kiện, đây là có chuyện gì?” Duy Duy nắm chặt tay anh.



“Không có việc gì, nắm lấy anh, không được buông ra!” Đường Kiện khẩn cấp che lấy cô.



Ánh mắt của anh và Văn Tuệ Linh gặp nhau, Đường Kiện bỗng nhiên cười.



Nụ cười này không phải âm ngoan, không phải tức giận, không phải chợt biết được chân tướng bị giấu mà kinh ngạc, mà là một nụ cười thật lòng.



Tất cả những đau khổ tối tăm trước đó, toàn bộ được xóa đi, anh bây giờ thậm chí nở nụ cười khoái trá.



Anh nhướn mày, giống như đùa cợt lấy khẩu hình nói với cô hai chữ: “Cám ơn.”



Cám ơn……



Văn Tuệ Linh đột nhiên nhớ tới lúc nãy mình nói cái gì — trong hiện thực ở đây, người chỉ đạo “Kế hoạch lỗ sâu” là tôi.



Cô thay thế vai của Đường Kiện!



Có lẽ Đường Kiện không biết cô chính là West, nhưng điều này không có gì khác biệt. Anh ta đột nhiên cung cấp viện trợ, tích cực nói cho West tất cả những gì liên quan đến lỗ sâu, thậm chí ngay cả kế hoạch phương

thức liên hệ với mọi người cũng giải thích với cô rõ ràng! Tuy rằng cô

là Văn Tuệ Linh, từ lúc bắt đầu cô đã nghĩ cách điều tra tin tức, nhưng

Đường Kiện cũng không biết West chính là cô, cho nên anh ta thẳng thắn

thành khẩn như vậy giờ nghĩ lại phải có vấn đề.



Đây không phải tính cách Đường Kiện! Anh ta không dễ dàng tin tưởng người khác, chứ chưa nói đến “Đồng nghiệp” chưa từng gặp qua lần nào.



Trừ phi anh ta cố ý.



Bất kể West là ai, Đường Kiện đã tạo ra một cơ hội.



Anh ta không biết nguyên nhân West muốn tham gia kế hoạch lỗ sâu,

nhưng điều này không sao cả. Đường Kiện chỉ cần West viết phần phương

thức phản đạo (dẫn ngược lại), vì thế anh ta chủ động giúp đỡ, bộ trình tự phản chấn này so với những phần khác có thể độc lập vận hành.



Bởi vì West là cô, mà cô biết ngày tám tháng mười hai xảy ra chuyện

gì, cho nên khi Đường Kiện liên hệ với cô, cố ý hoặc vô tình luôn lộ ra

ngày tám tháng mười hai là ngày quan trọng, cô cũng không nghĩ nhiều.

Nhưng hiện tại nhớ lại, cho dù West là người nào, cũng sẽ bị ám thị cái

này, cho rằng Đường Kiện tích cực viết chương trình như vậy, là bởi vì

ngày tám tháng mười hai là thời gian thích hợp nhất để khởi động thí

nghiệm.



Chính là số phận thực sự ưu ái, West chính là Văn Tuệ Linh, kế hoạch của anh không hề trì hoãn chút nào mà đúng hạn xảy ra.



West thế vai cho Đường Kiện, vì thế, kế hoạch lỗ sâu không nhất thiết phải có Đường Kiện.



Anh đã nhảy thoát vòng tuần hoàn đó.



Anh lúc này đây — một lần cuối cùng — kế hoạch được ăn cả ngã về không.



Một trận gợn sóng lưu chuyển, Văn Tuệ Linh gắt gao nhìn chằm chằm hai người dần dần vặn vẹo, biến dạng, Đường Kiện đón ánh mắt của cô, sắc

mặt bình tĩnh như nước, em gái cô đang hoảng sợ núp trong lòng anh ta,

không hiểu xung quanh đang xảy ra chuyện gì.



Văn Tuệ Linh tâm tư cũng đột nhiên bình tĩnh lại.



“Duy Duy?”



Trong gợn sóng vặn vẹo bọn họ gần như không nhìn rõ nhau được nữa, Duy Duy quay đầu nhìn cô một cái.



Văn Tuệ Linh mỉm cười, dịu dàng vẫy tay một cái. “Tốt rồi.”



Ầm ầm!



Gợn sóng hoàn toàn vặn vẹo, chấn động mãnh liệt hình thành lực phản

ngược, đem tất cả thời gian không gian liên kết cùng một chỗ, đánh văng

ra; Liên kết cùng một chỗ, đánh văng ra; Cuối cùng lực tác dụng cùng lực phản ngược trung hòa, chấn động trong trời đất bắt đầu dịu xuống.



Duy Duy lấy lại tinh thần, đột nhiên phát hiện — Đường Kiện không ở bên người cô.



Cô đột nhiên nhảy dựng lên!



Gợn sóng dần dần thối lui, cảnh vật xung quanh bắt đầu rõ ràng, vẫn là trên phố Đài Bắc, nhưng là –



Cô không chút nào tao nhã há to miệng, ngay cả kêu cũng kêu không được.



Cô nhìn tòa nhà Đài Bắc 101 cao ngất tận trời, cùng tòa tháp năm mươi tầng bên cạnh.



Ánh mặt trời chói lòa, chợt hiện làm mắt cô đau nhức. Cô nhắm mắt lại.



Duy Duy……



Hình như có người gọi cô.



Cô dùng sức dụi dụi mắt, làm dịu đi đau đớn vừa bị ánh nắng chiếu vào.



“Duy Duy……”



Thật sự có người đang gọi cô.



Duy Duy đột nhiên ngẩng đầu.



“Duy Duy!”



Đường Kiện, đứng ở đối diện đường cái, sắc mặt trắng bệch, cấp tốc xông về phía cô.



Trong nháy mắt Duy Duy không kịp phản ứng, ánh mắt không biết vì sao nhìn chằm chằm tòa kiến trúc năm mươi tầng kì quái.



Bỗng nhiên, tiếng nói của anh tiến vào trong óc.



Anh đi mua cà phê…… Em muốn tới đó tìm anh…… Một tên say rượu lái xe đâm thẳng vào em……



“Duy Duy –” Đường Kiện khuôn mặt xanh mét, chạy thẳng về phía cô.



Tất cả đều là sự phản xạ.



Duy Duy cử động.



Không phải về phía anh, mà là chạy về sau.



Cô hoàn toàn không kịp tự hỏi, khóe mắt chỉ nhắm đến cây cột đá rất

lớn, vì thế chân hành động so với óc còn nhanh hơn, cả người cô bay về

phía sau cột đá.



Ầm một tiếng!



Một chiếc xe đột nhiên không khống chế được chạy qua nơi cô đứng vừa rồi, đụng vào tảng đá lớn cô đang náu phía sau.



Cửa sổ thủy tinh vỡ vụn, mảnh nhỏ bay tán loạn, Duy Duy ngã trên mặt đất.



A — a — hàng loạt tiếng thét chói tai vang tứ phía, người qua đường đều chạy trốn.



“Duy Duy!” Đường Kiện bay vọt qua đoàn hỗn loạn kia, vọt qua cây cột tìm cô.



Cả người anh run rẩy, nâng cô gái yếu đuốt đang nằm trên mặt đất.



“Đau quá……” Duy Duy rưng rưng nâng lên cánh tay bị mảnh thủy tinh xẹt qua. “Chảy máu, đau quá……”



“Duy Duy! Duy Duy……”



Đường Kiện cả người mệt lả, ôm cô thật chặt trong ngực, cùng cô ngồi mềm nhũn trên mặt đất.



Đồng hồ báo động của công ty bách hóa nhẹ nhàng rung lên, chỉ một vật cản trở lúc nãy, trận tai nạn xe cộ cứ như vậy im lặng trôi qua.