Tuyến Thời Gian
Chương 9 :
Ngày đăng: 06:01 19/04/20
Nếu nói sau cuộc nói chuyện cuộc sống có gì thay đổi, nhiều lắm chỉ
là cô trở nên càng phối hợp hơn một chút, thời gian khác, ngày vẫn qua
bình thường.
Anh yêu cầu cùng cô ra ngoài, cô cho anh đi theo. Anh yêu cầu cô đợi ở nhà, cô đợi ở nhà. Anh yêu cầu cô làm cái gì, cô làm cái đó.
Duy Duy làm tất cả những việc khiến anh an tâm.
Chẳng qua người này có đôi lúc dùng nó để truyền giả thánh chỉ, cục diện sau đó liền biến thành như vậy –
“A…… Ư…… Nhẹ, nhẹ một chút…… Đường Kiện……”
Duy Duy mồ hôi đầm đìa ghé vào giường, cái mông trơn bóng tuyết trắng nâng cao, thừa nhận những lần va chạm hung mãnh từ phía sau.
Bình thường Đường Kiện dịu dàng mọi cách với cô, cưng chiều mọi chuyện, nhưng chuyện trên giường lại hoàn toàn thô lỗ độc tài.
Anh biết, vì “Nguyên nhân kia”, Duy Duy sẽ
ít từ chối yêu cầu của anh, vì thế anh cũng hoàn toàn không có cảm giác
tội ác lợi dụng cơ hội này, tận tình cầu hoan.
Mỗi đêm cố định triền miên thì không cần nói, đến lúc anh hứng khởi
còn có thể tới cả bữa sáng, hoặc thêm một màn lúc nghỉ trưa, làm cả
người cô mệt mỏi bủn rủn, khổ không nói nổi. (aoi: sung quá =]])
“Ngoan, bảo bối…… lập tức là được rồi……”
Chấn động sau lưng càng thêm mãnh liệt, Duy Duy như đắm chìm trong bể tình dục, vô lực ngâm nga, tùy ý anh.
Người đàn ông sau lưng mãnh liệt đến nỗi, cô cảm thấy bụng hơi chua
xót, tay trắng nõn lặng lẽ xoa, nghĩ tới cái gì đó, mi tâm không khỏi
hơi nhíu.
“Anh…… Nhanh chút……”
“Ngoan, lập tức được rồi……” Người đàn ông sau lưng khàn khàn dụ dỗ.
Nhưng cái tình trạng kia không giống như “Lập tức”.
“Đường Kiện!”
Ngữ khí kiên quyết, đây là thực sự tức giận. Người đàn ông phía sau
nặng nề cười nhẹ, lần cuối cùng này thật sự tận hứng thu binh.
Sau khi bị mưa to gió dữ tàn phá cô gái mềm nhũn nằm trên giường,
thân thể trắng ngọc phủ một tầng phấn hồng trong suốt, hai tròng mắt
nhắm chặt, đôi mi dài hơi phát run. Anh thích chọc cô, cũng bởi vì tư
thái mây mưa của Duy Duy quá mức xinh đẹp đáng yêu, bảo sao anh chịu
nổi.
Đường Kiện hôn đôi mi rung động của cô, lười nhác duỗi lưng xuống
giường, giống con mãnh sư được ăn uống no đủ, cả người thư sướng.
“Em ngủ một chút, anh đi ra ngoài mua bữa tối.” Đã hơn sáu giờ rồi, cũng nên ăn cơm chiều.
Cô lười biếng nằm trên giường không muốn động, Đường Kiện nhìn mà
trong lòng yêu cực, lại ôm hung hăng hôn mấy cái, thực hận không thể
nuốt cô vào bụng.
Duy Duy đợi đến khi nghe thấy tiếng anh ra khỏi cửa mới mở mắt, lật
người nằm ngửa nhìn chằm chằm trần nhà một lát, sau đó đột nhiên nhảy
xuống giường, một khắc vừa đứng dậy thì hơi cứng đờ — tên Đường Kiện thú tính xấu xa — sau đó đi vào trong phòng tắm.
Bên trong một trận thanh âm huyên náo sột soạt, sau đó yên tĩnh trở lại.
Một lát sau, Duy Duy đi ra, từ trong tủ quần áo lấy ra một chiếc áo sơmi của anh mặc lên, khuôn mặt thanh lệ suy nghĩ sâu xa.
Nhìn thứ gì đó cầm trên tay, cô khẽ thở dài một tiếng, tiện tay rút tờ A4 bọc vò lại, quăng vào thùng rác.
Hoàng hôn sớm buông xuống, bên trong u ám chỉ có ánh sáng của chiếc
đèn dầu ở tủ đầu giường. Duy Duy cũng không bật đèn, ngồi trên chiếc
giường trước cửa sổ ở phòng khách, hai tay ôm đầu gối, nhìn chăm chú
ngọn đèn dầu Vạn gia dưới tầng.
Con ngươi ngập nước liếc đồng hồ điện tử treo trên tường, ngày hai mươi tám tháng mười một.
Hôm qua, Đường Kiện yêu cầu cô xin nghỉ phép hai tuần. Cô đương nhiên biết vì sao. Vốn nghĩ công ty sẽ không đáp ứng, cô đã phải chuẩn bị tốt để đưa đơn xin từ chức, không nghĩ tới ông chủ rất sảng khoái chuẩn
tấu.
“Ha ha, tôi biết cô đã thật lâu chưa có nghỉ phép dài
hạn, vất vả cho cô rồi. Đi chơi cùng bạn trai cho tốt đi, chơi đã rồi
trở về.” Ông chủ nghĩ cô muốn cùng bạn trai xuất ngoại đi Châu Âu chơi.
Rồi trở về……
Thật sự có thể trở về sao?
Kỳ thật không ai biết.
Cô cùng Đường Kiện hai người cũng chưa từng nói, cuộc sống bình
“Alo?” Duy Duy đã muốn chuẩn bị tốt, chờ câu chửi bới “Hồ ly tinh, không biết xấu hổ” bên kia di động đánh tới.
“Duy Duy! Duy Duy, em nghe chị nói, em nhất định phải cản Đường Kiện, lập tức bảo anh ta trở về.” Văn Tuệ Linh dồn dập nói.
Bất thình lình, Văn Tuệ Linh chẳng những không mắng điên cuồng, ngữ
khí thậm chí mang theo chút lưu luyến dặn dò, Duy Duy nhất thời ngốc
lăng.
“Duy Duy? Duy Duy?” Một chỗ khác không nghe cô trả lời, lại ở dồn dập kêu.
“Ai, tôi đây.” Cô liếc một cái Đường Kiện, biết anh cũng dựng thẳng lỗ tai đang nghe. “Văn tiểu thư, chị yên tâm, tôi cùng Đường Kiện chỉ là…… Đi lên núi độ vài ngày, lập tức quay lại.”
Một chỗ khác hiện lên một chuỗi hít sâu rõ ràng, giống như Văn Tuệ Linh đang cố gắng hít thở, vững vàng bản thân.
“Duy Duy, điện thoại bây giờ có bật loa không?”
“Không phải.”
“Được, em bật to giọng của chị đi.”
Duy Duy nhìn Đường Kiện, ấn nút bật loa.
“Đường Kiện!” TiếngVăn Tuệ Linh giận dữ kêu vang trong xe. “Anh lập tức đem Duy Duy trở về, nghe thấy không?”
“Không liên quan đến chuyện của cô.” Đường Kiện ngoại trừ cô ra từ trước đến nay đối với phụ nữ không có nhiều kiên nhẫn.
Đột nhiên, tiếng Văn Tuệ Linh âm ngoan đồng thời ngượng ngạo tiến vào lòng bọn họ –
“Đường Kiện, anh đã hại chết nó ba lần, tôi sẽ không cho anh
cơ hội thứ tư! Lúc này đây, nếu anh lại hại chết Duy Duy, tôi sẽ tự tay
giết anh!”
Hại chết Duy Duy?
Ba lượt?
Cô ta đang nói cái gì?
Trong xe hai người nhìn chằm chằm nhau, trong mắt đều có sự khiếp sợ.
Văn Tuệ Linh, sao cô ta biết?
Đường Kiện đột nhiên cắt đường xe, dừng bên đường. Xe cót két một tiếng dừng, anh lập tức nghiêm khắc ép hỏi.
“Văn Tuệ Linh, cô có ý gì?”
Điện thoại một chỗ khác có tiếng cười lạnh.
“Anh nghĩ chở Duy Duy đi đâu? Không có xe địa phương? Đường
Kiện, với một người có chỉ số thông minh cao như anh, có đôi khi anh
thật sự mù quáng làm người ta khó tin.”
“Văn Tuệ Linh, tôi cho cô một cơ hội nữa.” Đường Kiện hung hăng, cắn răng nói từng chữ. “Cô rốt cục nói cái gì? Cô biết bao nhiêu?”
“Duy Duy,” Khi nói chuyện với cô, ngữ khí Văn Tuệ Linh chuyển dịu dàng. “Em không phải sợ, quay về Đài Bắc nhanh chút, đừng đi theo anh ta, chị sẽ
không hại em, em hãy tin chị, chị có biện pháp bảo vệ em.”
Duy Duy đầu choáng não chướng, căn bản không thể hiểu đây là tình huống gì.
Văn Tuệ Linh vì sao đột nhiên tốt với cô như vậy? Vì sao phải bảo vệ cô? Đây rốt cục là xảy ra chuyện gì?
“Chị, chị là ai?” Cô lấy lại bình tĩnh nhẹ hỏi.
Một chỗ khác trầm mặc một lát.
“Duy Duy,” Trong giọng nói Văn Tuệ Linh lộ ra thương cảm. “Chị biết em hiện tại không biết chị, không sao, em chỉ cần biết rằng, chị
sẽ không để em gặp chuyện không may, em mau bảo tên khốn kia đưa em về.”
Đây là chuyện gì? Người xa lạ trên thế giới này cũng có quan hệ sâu xa với cô, đều là tới cứu cô không thành?
Tuy rằng thời cơ không đúng, thế nhưng Duy Duy có một ý nghĩ hoang đường xúc động muốn cười to.
Đúng lúc này một tia ánh sáng, một vài chi tiết nhanh chóng tiến vào
đầu Đường Kiện, một vòng nút thắt liền thành một mạch, anh bỗng nhiên
hiểu được.
Anh cười lạnh một tiếng, nói với người phụ nữ trong điện thoại: “Cô chính là West.”
Đối với Đường Kiện, Văn Tuệ Linh nói chuyện không chút khách khí.
“Đúng vậy. Tôi chỉ nói với anh một việc, mọi chuyện không có
một chút liên quan đến xe, chỉ liên quan đến anh, cho nên anh có mang
con bé trốn đi đâu cũng không được. Ngày mai buổi chiều 2 giờ rưỡi, đến
cửa Tín Nghĩa Uy Tú chờ tôi, mang Duy Duy theo, tôi biết làm thế nào để
giúp con bé vượt qua cửa ải khó khăn này.”
Tít một tiếng, di động kết thúc.