Tuyến Thời Gian

Chương 8 :

Ngày đăng: 06:01 19/04/20


“Anh phải cứu em……”



“Anh nhất định phải cứu em……”



“Mất em, anh không biết phài sống như thế nào……”



Trên giường hai thân thể đang quấn quýt, ngăm đen bao phủ trắng noãn, trắng noãn quấn lấy ngăm đen, Duy Duy bị anh ôm cuốn, bên tai tiếng đàn ông khàn khàn tuyệt vọng.



“Chuyện ngoài ý muốn năm hai mươi tám tuổi” ấy, đã làm cho anh buông tay tất cả — sự nghiệp khổng lồ, cuộc sống

thành công, của cải to lớn — từ nay về sau toàn tâm toàn ý tập trung vào kế hoạch thần bí bên ngoài, chỉ vì cái chết của cô.



Đường Kiện ôm chặt cô, dựa lưng vào đầu giường, hai người không rời

nhau một tấc. Cho dù trong nhà mở điều hòa, da thịt hai người dính lấy

nhau, không khỏi dính ra một tầng mồ hôi mỏng.



Anh nhẹ nhàng hôn cái cổ xinh đẹp, cánh môi của cô, không thể tin

được người yêu dấu giờ phút này vẫn rõ ràng trong ngực mình như trước.



“Tất cả xảy ra rất nhanh. Anh chỉ rời đi một chút mà thôi, rồi lập tức, chỉ chớp mắt em liền biến mất……”



Duy Duy nhìn chăm chú hai tay đang giao nhau của bọn họ. “Đã xảy ra chuyện gì?” Cô thấp giọng hỏi.



“Anh giúp em mua cà phê.” Khóe miệng Đường Kiện không có ý cười. “Chúng ta ở trước cửa Tân Quang Tam Việt ở quận Tín Nghĩa, hôm đó em nói em

mua nhầm sữa rửa mặt, phải về quầy chuyên doanh đổi, anh qua đường tới

chỗ đối diện mua cà phê. Em đổi các thứ xong đi ra, muốn qua tìm anh.

Một gã say rượu vượt đèn đỏ, đụng thẳng vào người em……”



Đã chết. Chuyện cứ như vậy trong nháy mắt.



Trước một giây cô còn tươi sáng chói lọi, đứng ở lối đi bộ bên kia

vẫy tay với anh, anh cười vẫy lại, quay đầu trả tiền, chỉ quay người như vậy, lúc ngoảnh lại đã thiên nhân vĩnh cách.



Cánh tay Đường Kiện đột nhiên căng cứng, gần như bóp ra không khí trong cơ thể cô.



Duy Duy cau mày, ra khỏi lòng anh, ngồi trên đùi đối mặt với anh.



“Đường Kiện, chúng ta là…… Người xa lạ.” Cô không thể lý giải. “Cho dù anh trở về, chúng ta vẫn là ‘Người xa lạ’! Vì sao em quan trọng với anh như vậy?”



Đây là chuyện từ đầu tới cuối cô không thể lí giải.



Trong đôi mắt u ám của anh có ánh sáng nhàn nhạn chớp lóe.



“Duy Duy, em rất quan trọng với anh, bởi vì anh đối với em

cũng rất quan trọng. Chúng ta biết nhau khi em bốn tuổi. Em chuyển đến

ngay cạnh nhà anh, từ đó về sau giống cái đuôi nhỏ, luôn dính sau anh.



“Anh lớn hơn em hai tuổi, phần lớn thời gian đều cảm thấy em

rất phiền, hơn nữa vào thời kì trưởng thành, anh bắt đầu cảm thấy hứng

thú với nữ sinh, em cái cô nhóc thích khóc thích theo chân nhìn lại càng phiền.”



“Nhưng mà, đến khi em tiến vào tuổi thanh xuân, đấy lại là

chuyện khác. Đến phiên anh bắt đầu quay lại dây dưa với em, sau đó em

cảm thấy anh thật phiền.” Đường Kiện nhẹ nhàng cười.



Cho dù không quá hiểu anh đang nói cái gì, nhưng nghĩ đến cậu bé cô nhóc lớn lên xích mích, cô không khỏi cười khẽ.



“Bắt đầu học cấp hai thì có một thằng nhóc muốn theo đuổi em, nhưng mà đều bị anh bí mật — đánh chạy. Cuối cùng đến trung học, anh

buộc em thừa nhận chúng ta là người yêu –” Nghĩ đến lúc ấy cô lộ ra vẻ mặt ủy khuất không cam lòng lại ngọt ngào, Đường Kiện lộ ra ý cười vô cùng dịu dàng.



“Chẳng qua em còn nhỏ. Anh vẫn nhịn, nhịn đến khi em học đại

học năm thứ hai mới ăn hết em, tuy rằng ngày hôm sau bị em nện rất thê

thảm, nhưng rất đáng giá.”



Cô gái nhỏ ngồi trên đùi anh, nghe anh nói những lời này, kiều nhan

đỏ lên. Trên người cô chỉ bao có cái chăn, lộ ra da thịt phiếm hồng, mềm mại khó tả. Ngón tay Đường Kiện xoa hai má cô, không muốn xa rời.



“Anh tốt nghiệp đại học, chúng ta liền đính hôn, không chờ em tốt nghiệp, chúng ta liền kết hôn. Nhưng sau đó công ty làm càng lúc

càng lớn, thậm chí cổ phiếu ở nước Mỹ đưa ra thị trường, anh bận tối mày tối mặt, vì thế em ở Mỹ cùng anh vài năm. Khi đó chúng ta trở về Đài

Loan…… kết hôn.” Đường Kiện nhạt nhẽo nói.



Duy Duy dịu dàng nhìn anh.



“Duy Duy, anh yêu em, em cũng yêu anh, chúng ta từ thời thơ

ấu chưa bao giờ chia lìa, đã sớm là một bộ phận của nhau, mất đi em

chẳng khác nào mất đi chính bản thân anh, thậm chí so với mất bản thân

còn đau hơn, anh không có cách nào thừa nhận –”



Vì thế anh buông tay tất cả, quay đầu gia nhập kế hoạch của Smith.



“Em không hiểu……” Duy Duy nhẹ giọng nói. “Vậy vì sao, chúng ta bây giờ không nhận ra?” (aoi: chắc ý chị bẩu sao chị kh biết anh = =)



Đường Kiện nhìn thật sâu vào mắt cô, tiếng nói trầm thấp chấn động.



“Duy Duy, đây không phải lần đầu tiên anh trở về”



Lần đầu tiên, anh về năm cô mười sáu tuổi, anh mười tám tuổi.



Thiết bị lỗ sâu này có hạn chế. Trong quá trình thí nghiệm, bọn họ

phát hiện không gian bốn chiều phản chiết này có tính phương hướng, hơn

nữa dao động vô cùng không ổn định. (aoi: cái từ phản chiết bạn kh hiểu)



“Tưởng tượng thời gian là một con sông, phải cần đến một điểm tựa như em cầm một tảng đá ném vào trong đó. Sức của

em có hạn, xa nhất chỉ có thể quăng đến mười mét, cho nên mặc kệ con

sông đó dài rộng bao nhiêu, em cũng chỉ có thể quăng đến trong phạm vi

mười mét.” Đường Kiện vì cô giải thích. “Cái thiết bị kia bắn ra năng lượng, xa nhất chỉ có thể quay lại hai mươi lăm năm.”



“Cho nên, các anh không thể trở lại triều Minh cứu Viên Sùng Hoán?”Cô nói đùa. (aoi: gg, wiki để biết thêm thôg tin chi tiết, bạn bị lười)



“Ừ.” Đường Kiện khẽ hôn thái dương cô. “Nhưng không phải tất cả thời gian trong hai mươi lăm năm đều được.”



Dòng chảy thời gian kì thật như một cơn sóng ngầm mạnh mẽ, lung tung

không hướng, bọn họ trong phạm vi hai mươi lăm năm ấy tính toán ra được

một điểm, có bước song bằng phẳng nhất, an toàn nhất, cũng là thời điểm

thích hợp nhất, chính là năm anh hai mươi tám tuổi.


“Đường Kiện, sau đó thì sao? Quyết định của anh là gì? Cuộc

sống của anh là gì? Quay lại một thời điểm đặc biệt trong thời gian, qua một khoảng thời gian, sau đó đến điểm thời gian đặc biệt ấy, rồi lại

bắt đầu một lần nữa?”



“Sẽ không có tiếp theo, đây chính là lần cuối cùng.” Hàm dưới của anh căng thẳng siết chặt.



“Nói cho em biết, anh không ngừng lặp lại cuộc sống của mình, cuối cùng thật sự tìm được thứ anh muốn sao?”



“Duy Duy……”



“Không, em nói thật.” Cô giơ lên một bàn tay ngăn cản anh. “Anh sống đến ba mươi tuổi, sau đó trở lại mười tám tuổi sống thêm đến ba

mươi tuổi, sau đó trở lại tám tuổi sống thêm đến ba mươi tuổi, sau đó

trở lại hai mươi tám tuổi sống thêm một hồi ba mươi tuổi. Nếu anh sống

một cách bình thường, anh bây giờ hẳn đã là người sáu mươi sáu tuổi. Có

khả năng đã con cháu đầy đàn, có một xí nghiệp xuyên quốc gia thành

công, ở trong bảng tài phú thế giới anh không chừng đã đứng thứ hai,

cuộc đời huy hoàng như vậy, có thể có bao nhiêu chuyện đặc sắc? Nhưng

Nhưng hiện giờ anh lại kẹt ở chỗ này, vẫn như cũ là người hai mươi tám

tuổi, một thanh niên không có tiếng tăm, đáng giá sao?”



“Đáng giá!” Đường Kiện vòng qua quầy bar, mạnh mẽ ấn cô vào lòng. “Vì em, đáng giá.”



“Nhưng mà…… Nhưng mà em không cảm thấy bản thân đáng giá.” Duy Duy chôn trong lòng anh, nhẹ giọng nói nhỏ. “Không phải em tự coi nhẹ mình, em đương nhiên cũng muốn hưởng mệnh trăm tuổi, nhưng mà…… Những người vô tôi chết cùng em, người yêu bọn họ không phải chỉ có một, ‘Kế hoạch lỗ sâu’ có thể cho bọn họ trở về thay đổi tất cả, những người đó, làm sao bây giờ?”



“Anh không thể quan tâm hết bọn họ được, Duy Duy.” Đường Kiện thấp giọng nói.



Đúng, thế này rất ích kỉ, nhưng anh vốn chính là người ích kỉ.



Thiên hạ làm công, lấy sự hưng vong của thế giới làm nghiệm vụ của

mình chưa bao giờ là lời răn cuộc sống của anh, anh chính là lạnh lùng

mà ích kỷ như vậy, anh chính là chỉ thương chỉ nhớ người anh yêu, chỉ

cứu người anh muốn.



Anh phải như thế.



Bởi vì, nếu anh làm cho bản thân nhớ quá nhiều, trong lòng có dao

động, như vậy Duy Duy của anh vĩnh viễn không bao giờ về được……



“Duy Duy, Duy Duy.” Anh không ngừng thấp gọi tên cô, cúi đầu oa oa, gần như là đau đớn. “Duy Duy, em có đứa nhỏ……”



Yêu kiều mềm mại trong lòng anh chấn động.



“Thằng bé rất nhỏ rất nhỏ, trên hình ảnh siêu âm ba chiều

chẳng qua chỉ là một đoàn huyết nhục nho nhỏ, nhưng tiếng tim nó đập

thật mạnh, tràn đầy sức sống. Dù chỉ là viên thịt nhỏ năm tháng, cũng đã rất có cá tính, qua bụng của em chơi đấm bốc với anh……”



Sau tai Duy Duy là một làn da ấm áp.



Tiểu bảo bảo, đứa nhỏ của cô và anh. Sau đó mặt cô cũng nóng lên. Ở trước ngực anh ấn hạ đầm nước của cô.



“Cả hai chúng ta đều rất vui mừng, mới hơn một tháng mà đã

bắt đầu tra từ đặt tên…… Em luôn cười anh toàn chọn tên quá tầm thường,

còn anh cười em chọn tên không thực tế. Anh vốn muốn đưa em đi đăng ký ở Las Vegas, nhưng emkiene trì muốn về Đài Loan nhận lời chúc phúc của

người thân. Anh cười em, đến lúc đó lớn bụng mặc áo cưới nhất định sẽ bị người ta chê cười, em rất là khốc nói cho anh biết, em nhất định sẽ là

cô dâu bụng dự xinh đẹp nhất thế giới, không sợ bọn họ nói……” Đường Kiện hơi đẩy cô ra, nhìn sâu vào đáy mắt cô, đôi mắt đen sâu không thấy đáy bị nước mắt ướt đẫm. “Duy Duy, chúng ta rất hạnh phúc.”



Bọn họ rất hạnh phúc.



Vợ yêu con thơ, công thành danh toại, cuộc sống mỹ mãn, tương lai

hạnh phúc, tất cả ở ngay trước mắt, đưa tay có thể chạm, cách anh gần

như thế, lại chỉ trong giây lát thành hư không……



Bảo anh làm sao có thể chấp nhận?



Anh muốn vợ của anh. Anh muốn đứa nhỏ của anh. Anh muốn người yêu dấu của anh trở về!



Cho dù thế này rất ích kỉ, cái giá đại giới phải trả bằng sinh mệnh của nhiều người, nhưng anh không quan tâm nhiều thế được.



Duy Duy thở nhẹ, ôm anh vào ngực an ủi thê lương trong lòng.



Kỳ thật cô vốn muốn nói cho anh, cô không phải“Chu Duy Duy” của anh.



Những đặc tính cấu tạo nào để hình thành một “Người”? Là gia đình của cô hoặc của anh, hoàn cảnh sinh trưởng, giáo dục đầy

đủ, bạn bè giao hữu…… Những thứ này hình thành một con người phong mạo

hoàn chỉnh.



Nhưng, cô cùng“Chu Duy Duy” của anh không giống nhau.



Cô cùng “Cô” có cá tính khác nhau, bối cảnh khác nhau, cuộc sống khác nhau, chỉ chia xẻ cùng một cái tên mà thôi.



Như vậy, có thể xem là cùng một người sao?



Kỳ thật “Chu Duy Duy” của anh đã sớm chết rồi. Cho dù anh trở về lần nữa, cũng sẽ không tìm được người giống nhau kia.



Nhưng mà, ôm chặt người đang rơi xuống lệ nam nhi này, cảm nhận được

sự thống khổ của anh, tuyệt vọng của anh, bi thương của anh, cô nói

không nên lời.



Mặc kệ tâm tình đối với chuyện này như thế nào, vào giờ phút đây, cô yêu người đàn ông này.



Cố chấp, liều lĩnh yêu người đàn ông của “Chu Duy Duy”.



Người đàn ông tình nguyện vì người yêu buông tay tất cả, truy tìm đến chân trời góc biển, bị vây ở giữa không gian này.



Cô là “Chu Duy Duy” của anh, hoặc không phải “Chu Duy Duy” của anh cũng không quan trọng. Bắt đầu từ giờ phút này đây, cô, Chu Duy Duy, yêu Đường Kiện.



“Duy Duy, không được rời khỏi anh. Xin em, không được rời đi, anh không nổi chịu…… anh không chịu được những ngày không có em……” Anh đè cô lại vào ngực mình, nhanh đến mức hai người đều phát đau.



Duy Duy chôn sâu trong lòng anh, nước mắt không tự chủ được lăn dài.



“Được, em sẽ không rời khỏi anh.”