Tuyến Thời Gian

Chương 7 :

Ngày đăng: 06:01 19/04/20


Rèm cửa vẫn như cũ không vén lên u tối, vẫn như cũ kín đáo che giấu

sự tĩnh lặng, bên trong im lặng đến mức ngay cả tiếng quạt gió laptop

rất nhỏ cũng có thể mơ hồ nghe thấy.



Duy Duy ngồi trên sô pha, hai chân co lại bên người, khuôn mặt diễm

lên mang theo chút bối rối. Đường Kiện ở trên sàn ngồi trước cô, đem bàn tay trắng như phấn của cô xoa trong lòng tay mình, dáng người to lớn

gần bằng chiếc ghế nhìn thẳng cô.



Tiếng nói khàn khàn trầm thấp mới phun ra được một câu, liền dừng

lại, đôi mắt thâm thúy u ám của anh dừng lại trên đôi tay trắng mịn mềm

mại kia.



“Đường Kiện……” Những ngón tay trắng mềm kia dời ra khỏi lòng bàn tay anh, xoa hai gò má anh. Duy Duy nhìn vào mắt anh thật sâu. “Không sao đâu, anh có thể nói cho em biết. Chuyện gì, đều có thể nói cho em biết.”



Đường Kiện quỳ lên, trán để lên trán cô, phun ra một hơi thật sâu.



Ông trời, anh yêu cô như thế, yêu đến liều lĩnh, một lần một lần cũng muốn mang cô trở về……



“Được, anh sẽ nói cho em, em hãy yên lặng nghe anh nói, chờ anh nói xong, em liền hiểu được.”



“Được.” Cô tin tưởng gật đầu.



“Tất cả xảy ra trong năm anh hai mươi tuổi kia.” Đường Kiện nhìn cô. “Anh sẽ cố hết sức bỏ qua một số chi tiết có tính kĩ thuật quá mức. Tóm lại, mười năm trước, lãnh đạo nước Mĩ đã phát hiện một địa động vô cùng kín

đáo ở một chỗ trong vườn quốc gia Yellowstone [1], có chút thần bí giống như hố giun [2].”



“Hố giun?” Cô nhíu đôi mi thanh tú lại.



[1] Yellowstone (Hoàng Thạch Công): là một vườn quốc gia Hoa Kỳ nằm ở các bang phía tây Wyoming, Montana và Idaho của Hoa Kỳ được thành lập

ngày 01 tháng 3 năm 1872. Yellowstone là vườn quốc gia đầu tiên và xưa

nhất thế giới, phần lớn ở góc phía đông của Wyoming. Yellowstone nổi

tiếng với các loài động vật hoang dã và các điểm địa nhiệt, đặc biệt là

mạch nước phun Old Faithful. Ở đây có một số kiểu hệ sinh thái, như kiểu rừng cận núi cao là chủ yếu.



[2] Hố giun (Wormhole): Trong vật lý, một lỗ sâu hay lỗ giun là một

không-thời gian được giả định là có cấu trúc tô pô đặc biệt tạo nên

đường đi tắt trong không thời gian. Chúng nối thông từ một vùng

không-thời gian này đến vùng kia và, đôi khi, vật chất đi từ vùng này

sang vùng kia bằng cách chui qua hố này.



Tên gọi “lỗ sâu” được tạo ra khi tưởng tượng rằng vũ trụ là một bề

mặt cầu. Muốn đi từ một điểm đến điểm đối diện trên mặt cầu cần quãng

đường là nửa chu vi đường tròn lớn của mặt cầu. Tuy nhiên, nếu có một

con sâu đục lỗ xuyên vào trong lòng hình cầu, nối thẳng hai điểm, quãng

đường đi chỉ còn là đường kính mặt cầu.



Trong không thời gian, một hố giun có thể giúp đi qua các khoảng cách rất lớn, thậm chí đi tới một “vũ trụ khác”. Có thể sự tồn tại của hố

giun trải dọc chiều thời gian, đi qua quá khứ, vì thế có thể đi ngược

thời gian bằng cách đi qua nó.



Một ví dụ về cơ chế sinh ra lỗ sâu đã được tưởng tượng cho bên trong

lòng các lỗ đen tích điện và quay (có mô men động lượng). Tuy nhiên,

chưa có bằng chứng thực nghiệm về sự tồn tại của các lỗ sâu, các lỗ sâu

hầu như không tồn tại. Ngay cả khi một lỗ sâu có thể được hình thành,

như theo cơ chế ở trên, nó sẽ không ổn định; chỉ một tác động nhỏ, bao

gồm việc vật chất chui qua nó, cũng làm nó sụp đổ. Thậm chí nếu các lỗ

sâu tồn tại và ổn định, việc con người có thể đi qua chúng cũng rất khó

khăn, do bức xạ điện từ đổ vào trong lỗ sâu (từ các ngôi sao, màn vi

sóng vũ trụ, …) sẽ dịch chuyển sang tần số cực cao với năng lượng tập

trung lớn, phá hủy sự sống.



Đường Kiện lấy ra một tờ giấy trắng, ở trên tờ giấy vẽ hai điểm đen tách biệt, lại dùng một đường thẳng nối liền hai điểm. “Chỗ này là điểm A, đây là điểm B, chúng ta muốn từ điểm A đến điểm B, phương pháp đơn giản nhất là?”



“Chính là đường thẳng này.” Cô chỉ chỉ đường thẳng nối hai điểm kia.



“Không đúng.” Đường Kiện uốn cong tờ giấy lại, đem hai điểm A, B tiếp xúc tại một chỗ, sau đó lấy bút xuyên thủng qua hai điểm này. “Nếu chúng ta làm như vậy, em thậm chí không cần đi qua đường thẳng kia,

trực tiếp có thể đem hai điểm A,B gắn liền một chỗ, vì thế chỉ trong

nháy mắt em có thể từ điểm A tới điểm B.”



Duy Duy như có điều suy nghĩ gật đầu. “Mà đường tắt nối hai điểm A, B này, chính là hố giun?”



“Đúng. Giả sử em từ điểm A đến B cần hai ngày, nhưng xuyên

qua hố giun là em có thể nháy mắt đến chỗ mà cần mất hai ngày ấy, đây là mô hình du hành thời không cơ bản.”



“Nhưng mà, ‘Hố giun’ chỉ là một lý thuyết mà thôi, không có bất kì kẻ nào có thể chứng mình hố giun thực sự tồn tại.” Cô có chút nghi hoặc.



“Quả thật như thế. Chẳng qua hố giun đã sớm tồn tại giữa

chúng ta, chỉ là chúng ta không biết mà thôi. Trên Trái Đất thậm chí

không phải chỉ có một hố giun. Ngẫm lại chúng ta thường xuyên đọc được

trên báo, về sự biến mất đột ngột của máy bay hay ca-nô –”



“Vùng châu thổ Bernuda?” Hai mắt cô sáng lên.



Đường Kiện cúi người hôn nhẹ một chút lên mi mắt cô.



“Phải, vùng châu thổ Bernuda kỳ thật chính là nơi có một cái

hố giun, chỉ là trăm nghìn năm qua, chưa từng có ai xác định chuẩn xác

được ‘Điểm’ đó đến tột cùng ở chỗ nào. Thẳng đến khi năm anh

hai mươi tuổi ấy, một nhóm các nhà địa chất học của Mỹ, trong lúc vô

tình phát hiện ra được cái địa điểm thần bí đó ở vườn quốc gia

Yellowstone.”



Duy Duy gật đầu, chậm rãi tiêu hóa mỗi câu của anh.



Đường Kiện tiếp tục nói: “Người Mỹ ngay từ đầu chỉ biết đó là nơi ‘Rất quái lạ’, thứ này có lúc sẽ biến mất không giải thích được, rồi lại không giải

thích được xuất hiện. Chính phủ Mỹ vẫn coi địa điểm đó là cơ mật mức độ

cao, thậm chí ngay cả người có thể đường hoàng vào khu vực đó không vượt quá mười người, toàn bộ dụng cụ cần thí nghiệm được đưa cho từng nhóm

không có liên quan đến nhau chế tạo hoàn thành, rồi lại được đưa cho

nhóm người khác lắp ráp, sau đó từng phần từng phần một đưa vào điểm

thần bí đó, thế nên trong toàn bộ quá trình không có bất kì kẻ nào hiểu

được thiết bị mình quản lý là cái gì. Bọn họ chính là đề phòng cao như


“Anh ta trốn ở nhà một ngày, vào ban đêm rốt cục qua mười hai giờ, bạn của anh ta chạy đến vội vàng ấn chuông cửa xem xét tình hình

của anh ta, ấn nửa ngày không thấy có ai mở cửa, người bạn đó đã xin

chìa khóa của chị anh ta mở cửa. Anh có biết khi bọn họ vừa mở cửa đã

thấy cái gì không? Người kia đã chết.”



Cơ bắp Đường Kiện từng cái căng cứng.



Duy Duy ngửa đầu nhìn anh nói: “Hóa ra lúc anh ta muốn tắm

rửa, không cẩn thận trượt chân trong phòng tắm, ngã vào bồn tắm bất

tỉnh, sinh mệnh cứ như vậy chết đuối trong bồn tắm”



“Câm miệng!” Đường Kiện hung hăng lắc cô, cúi đầu nặng nề mà che lại.



Duy Duy mặc anh giày xéo môi lưỡi của mình. Thật lâu sau, cô than nhẹ một tiếng, ôm lấy khuôn mặt gầy của anh, trong đôi mắt âm u mang thần

sắc sợ hãi, làm lòng cô hung hăng nhói một cái.



“Đường Kiện, em chỉ muốn nói cho anh, nếu hôm nay thật sự xảy ra chuyện, vậy cho dù em không ra khỏi cửa, đều cũng sẽ xảy ra. Một khi đã như vậy, không bằng làm như thế nào cho ngày qua đi.”



Đường Kiện tiếp tục nhẹ mổ lên môi anh đào của cô, một hồi lâu không lên tiếng.



“Được rồi! Anh đi với em, em tốt nhất nên theo sát anh, một bước cũng không cho phép đi xa.”



“Hay là một người đi trước, một người đi sau đi, như vậy anh

có thể tới cứu em, bằng không nếu em gặp chuyện không phải sẽ liên lụy

đến anh sao?” Cô cố ý nói đùa anh.



“Vậy chúng ta sẽ chết cùng một chỗ.” Anh thản nhiên nói.



Một câu đơn giản như vậy, ngược lại làm cho cô im lặng.



Duy Duy thở dài, nhón chân lên hôn môi anh.



Người này a! Câu đầu tiên cũng có thể làm cho lòng người mềm nhũn.



Đường Kiện nghĩ muốn hôn lại cô, thừa dịp đốt lửa chưa mất khống chế, cô vội vàng rời khỏi ôm ấp của anh, hai má mềm mềm phớt hồng.



“Được rồi, em đi trước ấn thang máy chờ anh, anh đi thay quần áo đi.”



“Ừ.” Khuôn mặt Đường Kiện vẫn tối tăm như cũ đi về phía tủ quần áo của cô.



Duy Duy đi ra ấn thang máy, nhìn đèn số chậm rãi đi lên. Cách vách

một nhà đứa bé Tiểu Chí học tiểu học vừa lúc tan học về nhà, cười hì hì

lên tiếng chào hỏi, đang đứng trước cửa mở khóa nhà mình.



“Dì Chu.” Tiểu Chí cười hì hì chào cô.



“Ai. Đã về rồi sao.” Duy Duy cũng cười vẫy tay với đứa bé.



Nhóc kia mở cửa, sôi nổi đi vào nhà.



Cửa thang máy sau một tiếng đinh mở ra, Đường Kiện vừa vặn đi ra, đang quay người khóa cửa sắt nhà cô.



“Thang máy đến rồi!” Duy Duy nhìn anh, bước chân tiếp tục đi vào thang máy.



Đột nhiên cô cảm thấy đạp phải cái gì đó dưới chân, nhưng đã không

kịp nữa rồi. Vật kia trượt một cái, cả chân trái của cô bổ nhào về phía

trước, trượt vào trong thang máy.



Cửa thang máy mở. Nhưng bên trong tối đen.



“A –” Duy Duy lên tiếng thét chói tai.



Đường Kiện đột nhiên quay đầu — thang máy trục trặc! Cửa tuy mở,

nhưng thang máy không đi theo lên, bên trong tối om mù mịt, rơi thẳng

xuống lòng đất.



“Duy Duy!” Anh đột nhiên xông tới.



Từ cửa nhà cô đến thang máy ước chừng mười mét, thần kinh phản xạ kinh người của anh lúc này được thể hiện.



Lúc chân trái Duy Duy rơi vào khoảng trống bên trong anh đã rút ngắn

khoảng cách một nửa, lúc nửa người dưới của cô trượt ra ngoài anh đã tới bên cạnh cửa, trước lúc thân thể Duy Duy rơi xuống anh đã ôm cổ cô, vô

cùng khẩn trương, cả người cơ bắp đầy sức mạnh, vững vàng ôm cô lên.



Đinh. Cửa thang máy chậm rãi đóng lại.



Hai người ngã ngồi trên mặt đất, Duy Duy nhìn chằm chằm cánh cửa thép kia, cả người ngây dại.



Đường Kiện ôm chặt cô vào ngực, chặt đến mức như muốn đem cô tiến vào trong cơ thể.



Lúc nãy nghĩ mà sợ, cô nhắm mắt lại, lui vào trong lòng anh cả người chấn động run rẩy kịch liệt.



“Là chiếc xe đồ chơi…… Là chiếc xe đồ chơi của Tiểu Chí……”



Cô đạp phải chiếc xe đồ chơi của Tiểu Chí.



“Em có sao không? Có bị thương chỗ nào không?” Giọng anh khàn khàn hỏi không ngừng.



Duy Duy lui vào trong lòng anh, cả người run rẩy mạnh mẽ.



“Không có. Em không sao……”



Đột nhiên, cô cảm thấy mệt mỏi vô cùng, đầu vẫn chôn trong lòng anh, cuối cùng vẫn phải ngẩng lên.



Cô yếu ớt mỉm cười với anh.



“Đường Kiện, anh trở về, là vì em chết, đúng không?”