Tuyến Thời Gian
Chương 6 :
Ngày đăng: 06:01 19/04/20
Chùm chìa khóa “lách cách” một tiếng, rơi vào cái quầy bàn màu đen, Duy Duy mệt mỏi đi đến. Cửa sắt phía sau đóng kín, tiếp đó là một tầng cửa gỗ.
Phía sau không có tiếng động gì lớn, nhưng nhiệt độ kề sát bên cạnh
làm cô hiểu được người đàn ông như con mèo lớn kia đang ở ngay sau cô.
Mùi nước thuốc nhàn nhạt bay ra từ trên người cô. Lúc nãy bị ngã chung quy cũng là hạ xuống gạch đất nặng nề, cánh tay trái cùng
bả vai có vài chỗ bị trầy da. Đường Kiện giúp cô xin phép công ty, rồi
đưa cô đến phòng khám gần đó băng bó.
Buổi sáng trước khi ra khỏi cửa, cửa sổ đều được đóng chặt, không khí gần như trong trạng thái ngưng trệ, toàn bộ thanh âm thế giới đều bị
ngăn cách bên ngoài, tất cả yên tĩnh thanh nhàn có chút giống như ảo
giác.
Duy Duy đứng trong phòng khách, không thể tưởng tượng được một giờ trước, bọn họ vừa từ trong cửa sinh tử chạy thoát ra.
“Anh muốn hay không……”
Bất luận cô muốn nói cái gì, đều không có cơ hội mở miệng.
Bàn tay kìm sắt của Đường Kiện nắm chặt khuỷu tay cô, mạnh mẽ xoay tròn cô, giây tiếp theo cả người cô đã đâm vào lồng ngực anh.
Sự va chạm này, làm bay hết không khí trong phổi cô, môi anh nóng rực che xuống, chính là ngăn đi cơ hội cô cố gắng hít lấy không khí.
Lại một lần nữa suýt mất đi cô làm cho anh hoảng sợ vô cùng, cần một chút chân thật để bảo đảm.
Anh trực tiếp đem cô chống đỡ ở cửa trước cùng chỗ giao giới phòng
khách, gắt gao giữ chặt trong ngực. Lưỡi của anh kịch liệt cạy mở môi
cô, thăm dò trong miệng cô.
“Đường Kiện……” Duy Duy hai gò má ửng hồng, đôi mắt khép chặt, trong lúc anh tấn công không ngừng cô liên tục thở dốc.
Cô hoàn toàn mềm nhũn trong ngực anh, chỉ có thể mút lấy đầu lưỡi anh di chuyển trong miệng cô.
Bàn tay thon dài trượt đến sau lưng cô, từ sau thắt lưng dò vào trong quần áo, ở trên da thịt trắng mịn lưu luyến chốc lát, liền tiến thẳng
đến trọng tâm, đem nút cài nội y của cô cởi ra.
Mấy đồ cản trở nhanh chóng được rút ra dưới quần áo cô, tiện tay ném
sang bên cạnh. Đồng dạng một bàn tay khác nhanh chóng dời xuống, lần này là cởi bỏ thắt lưng quần bò của cô.
“Ưm…… Hừ……” Cô nhẹ nhàng anh một tiếng, khuôn mặt hồng đến mức như muốn chảy ra nước, ngượng ngùng đáng thương nói không nên lời.
Quần bò bị kéo xuống dưới mông, cái tay kia đã khẩn cấp từ quần lót
dọc theo trượt vào, cầm lấy một bên tuyết nộn rất tròn mà càn rỡ nắn
bóp.
“Đường…… Đường Kiện……”
Cái miệng của anh rốt cục cũng buông lỏng cô, hai ngươi đồng thời mà
nặng nề thở dốc. Gáy của cô chống lên tường, môi bị anh chống đỡ, trong
mắt ánh nước lâm ly.
Mới kéo dài được mấy hơi, môi lại bị anh lấp, lúc này lại câu dẫn lưỡi cô tiến vào miệng anh, để anh hung hăng mút.
Tay ngay từ lúc ở dưới đã xoa nắn càn rỡ một mảnh. Đường Kiện hơi thô lỗ đem một chân của cô thoát ra khỏi ống quần. Một tiếng kéo khóa mơ
hồ, là của chính anh, giây tiếp theo, cô đã bị anh nâng lên, vững vàng
nhét vào.
“Ưm…… Nhẹ một chút……” Duy Duy bị anh chống đến toàn thân run lên, cả người như nhũn ra, vung đôi phấn quyền đánh vào vai anh.
Tư thái mềm mại như vậy, là đàn ông liền chịu không nổi.
Đường Kiện là đàn ông.
Thân thể của anh còn chưa hoàn toàn tiến nhập vào, vốn muốn cho cô
chút thời gian thích ứng, nhưng bị một đấm yêu kiều mềm mại của cô, đầu
anh nóng lên, cái gì cũng không cố được, đè nặng cô ở cửa trước trên
tường, bừa bãi va chạm một hồi.
Duy Duy cảm thấy toàn thân rời rạc, mềm nhũn giắt trên người anh, người đàn ông kéo dài hơi thở chịu đựng ôm cô về giường.
Đường Kiện thỏa mãn đè nặng cô, hơi thở hai người đều vi suyễn. Anh
trước mở mắt ra, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng trơn bóng dưới thân.
Đôi lông mi dài cô khép hờ khẽ rung động, nhẹ nhàng mà thở hổn hển.
Anh nhịn không được ngậm lấy môi cô, nếm lại nếm, hôn lại hôn. Nhóc
con đáng thương…… mới lần đầu tiên mà thôi, mấy lần kế tiếp cô làm sao
bây giờ?
Duy Duy toàn thân mềm nhũn cũng không muốn nhúc nhích, lẳng lặng nằm như vậy, cảm giác rất không thật, cho nên rất tốt.
Người đàn ông kia hôn hôn, tay lại bắt đầu không thành thật……
“Không cần, em mệt mỏi quá, em muốn ngủ trưa.” Cô đáng thương đẩy đẩy anh. “Em đau quá, toàn thân đều đau quá……”
Khổ nhục kế hình như có hiệu quả, người đàn ông đè trên người cô dừng lại một chút, rốt cục dời đi sức nặng. Cô vội vàng dùng sức hô hấp vài
cái, rốt cục có thể thông thuận hít thở không khí.
Đường Kiện xuống giường, đi vào phòng tắm bên cạnh. Cô nghiêng người kéo chăn lên, giữa hai chân một trận ẩm ướt tràn ra ngoài.
Chuyện vừa phát sinh thoáng chốc quay lại trong đầu cô. Người này sao có thể như vậy chứ! Hỏi cũng không hỏi qua cô……
“Hừ!” Cô quay lưng về hướng phòng tắm, đem mặt vùi vào chăn.
Chỉ chốc lát sau, đệm phía sau bị hõm xuống, anh đã trở lại.
“Tức giận?” Một trận hơi nóng thổi vào bên tai cô.
Cô tiếp tục vùi mặt vào chăn, không để ý tới anh, chính cô cũng không biết là tức giận hay túng quẫn nhiều hơn.
‘Phải.’
‘Vậy còn anh? Bộ phận anh phụ trách là gì?’
Đường Kiện khiêu lông mày. ‘Tôi là cơ thể mẹ [matrix].’
‘Anh là chủ trình tự?’ Đối phương hiểu được ý tứ của anh.
‘Đúng vậy.’
‘Nhưng là không có khả năng á! Vậy chứng tỏ ngay từ đầu
bọn họ đã nói cho anh biết toàn bộ kế hoạch, anh mới có thể viết chủ
trình tự. Nhưng là, cả vụ này lại làm thần bí như vậy, mọi người không
nhìn thấy vua, không phải là vì đề phòng chúng tôi bất cứ người nào cũng nhìn ra được toàn cảnh?’ (aoi: chỗ này lủng củng mọi người thông cảm)
‘Tôi nghĩ thân phận của tôi có vẻ đặc thù một chút.’
‘Nhưng là, phần của chúng tôi trước đó chưa viết xong, chủ trình tự của anh cũng không có khả năng hoàn thành.’ Đối phương vạch.
‘Phải. Cho nên bốn tháng sau, cũng chính là lúc bốn người các cậu lần lượt giao văn kiện, sẽ có người cùng tôi liên lạc, tôi đem
đến nước Mỹ, đem thành quả của nhóm bốn người các cậu cộng thêm của tôi, toàn bộ chỉnh sửa, đến lúc đó liền đại công cáo thành (việc lớn hoàn thành).’
‘Mà anh biết bốn tháng sau sẽ xảy ra chuyện gì?’ Con trỏ phun ra một chuỗi kí tự giễu cợt.
‘Phải.’
Anh trả lời rõ ràng như vậy, đối phương ngược lại dừng lại.
Một lát sau, rốt cục có phản hồi truyền đến.
‘Nếu như tất cả sẽ trong bốn tháng sau xảy ra, anh cần gì phải vội vã giải quyết vào ngày tám tháng mười hai?’
Đường Kiện lo nghĩ, đánh chữ qua.
‘Bởi vì ngày tám tháng mười hai là thời cơ tốt nhất, cũng là ngày duy nhất có khả năng thành công.’
‘Tôi không hiểu.’
‘Cậu không cần phải hiểu.’
‘Được rồi, tôi chỉ hỏi anh…… Chúng ta sẽ có nguy hiểm sao?’
‘Sẽ không.’
‘Vì sao?’
‘Bởi vì tôi sẽ ngăn nó xảy ra.’ Đường Kiện đáp lại.
Lại là một đoạn tạm dừng.
‘Tôi sẽ tin tưởng anh.’
‘Cám ơn.’
‘Anh cần tôi làm cái gì?’
‘Tôi cần phần trình tự kia của cậu nhất.’
‘Vì sao?’
‘Bởi vì phần kia của cậu quan trọng nhất, thậm chí so với phần của tôi còn quan trọng hơn. Trước khi bọn họ phát hiện, tôi phải
đem phần của cậu thu xếp, làm một ít điều chỉnh.’
‘Vì sao?’ Đối phương lại hỏi.
Đường Kiện dựa lưng vào tường, tay xoa nhẹ mi tâm.
Cuối cùng, anh quyết định trả lời: ‘Bởi vì tôi phải trở về.’
Con trỏ chuột chớp lóe hồi lâu.
‘Trở về?’ Ngay cả mấy chữ hiện ra cũng có vẻ rất cẩn thận. ‘Anh có biết anh đang nói gì không?’
Vì thế Đường Kiện tiện tay đánh cái công thức cho hắn. Đây là một cái công thức ngay cả trên Internet đều có thể dễ dàng tìm được, quan trọng không phải nội dung công thức, mà là ý nghĩa công thức này đại biểu
cho.
@“1/sqr[1-u2/c2] i“l/@
Con trỏ chuột trong nháy mắt tựa như yên lặng.
Đường Kiện gần như có thể nhìn thấy người bên kia đang liều chết bật hơi.
Cuối cùng, con trỏ chuột vội vàng đánh ra một hàng chữ: ‘Anh ở nơi nào?’
Đường Kiện mỉm cười, tiện tay đánh ra đáp án, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng.
‘Trọng điểm không phải ở đâu, mà là khi nào.’
Sau lưng cót két một tiếng vang nhỏ, Đường Kiện lập tức quay đầu lại.
Duy Duy đứng phía sau, trên người chỉ mặc áo sơmi của anh, hai gò má lộ ra vẫn ấm hồng như cũ sau một đêm hoan ái.
Mắt của cô dừng lại ở hàng chữ cuối cùng trên máy tính — câu anh vừa đánh ra kia — cuối cùng, dừng lại trên mặt anh.
“Câu nói kia, có ý gì?” Duy Duy bình tĩnh hỏi.