Tuyến Thời Gian

Chương 5 :

Ngày đăng: 06:01 19/04/20


“Bây giờ mà cậu còn dám nói không có chuyện gì, chỉ là bạn bè bình thường sao?” Yến Tuệ lại lần nữa nhe răng trợn mắt nhảy ra, chỉ vào mũi cô ép hỏi.



Duy Duy thở dài, đưa mắt từ máy tình dời qua.



“Tiểu thư, tớ lại làm sao?”



“Không có gì, tớ chỉ cảm thấy cậu thật không có suy nghĩ. Rõ

ràng giải thích Đường Kiện chỉ là bạn bình thường, tớ muốn xuống tay cậu cũng nói tùy ý làm tớ cao hứng, hiện tại thì sao? Bạn bè bình thường sẽ không có việc gì ngày ngày đưa đón đi làm? Sẽ mỗi ngày bồi ăn bồi uống

bồi ngủ?”



Duy Duy nghe thế mặt cũng xanh lại. “Tớ chỗ nào bồi ngủ cho cậu xem?”



“Là ở chỗ tớ không thấy được?” Yến Tuệ hắc hắc tà cười.



Duy Duy quyết định không thèm để ý tới vấn đề không có trình độ của cô bạn.



Nhìn vị động nghiệp tốt này xem. Ngô, hôm nay lại có trang phục mới rồi?



Công ty bọn họ đối với việc quy định trang phục không quá nghiêm

khắc. Ở nơi này, Duy Duy thật cảm tạ ông chủ nhân tính hóa của cô.



Trừ phi hôm nào đó có khách hàng quan trọng đến thương nghị, nếu

không bình thường ông chủ không ngại mọi người mặc thoải mái, chỉ cần

thời gian đi làm thoải mái là tốt rồi. Bởi vậy, tuy rằng công ty bọn họ

phụ nữ có vẻ nhiều, nhưng cái loại tình huống vạn hoa xinh tươi tranh

chấp vẫn là ít thấy, đa số mọi người là quần bò cùng áo sơmi, chỉ vài

đồng nghiệp coi trọng một chút mới mặc váy.



Nhưng mà, loại tình huống gợn sóng này không thịnh hành, qua vài hai tuần liên tiếp đã bị khiêu chiến.



“Cậu mặc cái gì đó?” Duy Duy cười cô.



Nam nhân bà Yến Tuệ này hôm nay thế nhưng mặc một chiếc váy chữ A,

trên người là chiếc áo sơmi trắng sa tanh, chỗ cổ áo buộc nơ con bướm,

thoạt nhìn vừa tao nhã lại đoan trang.



“Làm sao? Tớ như vậy không xinh đẹp sao?”



“Khí tiết tuổi già khó giữ được a!” Duy Duy lại thở dài một tiếng.



“Cái gì khí tiết tuổi già? Cô nương người ta năm nay mới hai mươi bảy –” Chờ một chút, thiếu chút nữa quên mất vấn đề chính. “Này, Chu đại tiểu thư, cái vị ‘Chỉ là bạn bè bình thường’ lại đến cửa bồi cậu ăn cơm.”



Duy Duy nghe vậy, lập tức liếc xuống đồng hồ, ra là đã giữa trưa 12 giờ.



“Aizz.” Cô thở dài, thu dọn các thứ chuẩn bị đi ăn trưa.



“Cậu còn aizz? Cậu có biết công ty chúng ta có bao nhiêu

người đang chờ đá rơi xuống thay thế cậu không? Đúng là nữ nhân đang

trong phúc mà không biết phúc……”



Duy Duy đem tiếng kháng nghị huyên náo của cô đá sau lưng.



Một bước vào khu vực tiếp khách, người đàn ông đang làm toàn bộ trái tim ở công ty rung động, quả nhiên đang ở đây.



Đường Kiện mặc một chiếc áo sơmi trắng, cổ áo buông ra hai chiếc cúc, một chiếc quần bò cũ xanh đậm, một thân nhẹ nhàng thoải mái, một cặp

laptop màu đen đặt cạnh chân.



Loại phong cách nhàn tản này cực kì thích hợp với anh, khó trách toàn bộ phụ nữ ở công ty tâm hoa đều nở.



Nếu các cô thấy anh đêm hôm đó giằng co cùng Trần Dục Cần, khả năng sẽ hoàn toàn không còn cảm thấy đây là “Bạch mã vương tử ôn nhu chăm sóc nhất” nữa.



Nói thực ra, anh tối hôm đó, thật sự có chút dọa đến cô……



Cô không ngây thơ, đương nhiên hiểu được trên thế giới sẽ có lúc “Tàn khốc”, nhưng khía cạnh đó thuộc về những người khác, ở trong thế giới của cô,

luôn luôn đơn thuần tốt đẹp. Bạn bè người thân của cô đều rất hòa thuận, trong công việc cũng đều gặp được những đồng nghiệp tốt, cho dù có chỗ

nào không đúng, tất cả mọi người chẳng qua cũng chỉ nghĩ cách giúp đỡ

lẫn nhau mà thôi, chưa từng có người đem cái thứ “Thô bạo”, bày ra thực chất hóa như vậy.



Nhưng, tối hôm đó, trong mắt anh, rõ ràng là sự tàn bạo.



Cô không hiểu.



“Đường Kiện” cô biết, không phải là người đàn ông như vậy.



Tri Nhã thực hàm súc ám chỉ qua, “Đường Kiện” trời sinh bị động tiêu cực, đây cũng là nguyên nhân làm cho Văn Tuệ

Linh cuối cùng cũng cảm thấy người đàn ông này không thể dựa vào, vì thế quyết định chặt đứt tơ ngọc (chỉ tình cảm, tình yêu) nhiều năm.



Đường Kiện bị động tiêu cực, cũng là người đàn ông trước mắt cô?



Đây căn bản không phải cùng một người!



Tính cách của một người không có khả năng đột nhiên thay đổi lớn, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?



Tất cả thay đổi, hình như bắt đầu từ trận tại nạn xe cộ suýt chết của anh, nhưng, đó đại biểu cho cái gì?



Một đống dấu chấm hỏi quay loạn trong đầu cô, cô cũng không xác định

bản thân mình muốn biết đáp án. Không biết vì sao, cô cảm thấy nguyên

nhân đằng sau đó sẽ làm người ta sợ hãi.



“Ai nha Duy Duy, Đường Kiện người ta chờ cô đã lâu, còn mang cơm trưa tới, sao cô còn ngâm lâu như vậy.” Chị Trần phó lý công ty thét to với cô.



Chẳng lẽ tôi chăm chỉ làm việc là sai? Duy Duy không dám đối với phó

lý như thế, đành phải trừng mắt liếc Đường Kiện một cái. Kia chính là

đầu sỏ gây nên, không thể giải thích được trở thành bánh trái thơm ngon ở công ty bọn họ, lại còn được đám bà cô này rất yêu thích!



Rõ ràng không phải là người đàn ông tính tình tốt, lúc anh cố tình

giả bộ ngoan ngoãn giả bộ thâm tình, thật sự là mọi việc đều thuận lợi.

Công ty bọn họ nhân viên kế toán cao cấp cấp bậc các mẹ, thấy bây giờ

còn có người trẻ tuổi nguyện ý vì bạn gái ngày ngày theo đến, quả thật

dẫn tới việc nghĩ đến chuyện tình cảm.



“Bên ngoài khắp nơi chật chội, anh đã mua cơm hộp cho em rồi.” Đường Kiện cho cô một cái biểu tình vô tội.



“Đi thôi! Vào văn phòng của tôi ăn.”



Văn phòng của cô chính là phòng máy tính. Không gian bên trong nhỏ,

lại chứa một đống máy móc, hai người bọn họ chen chúc vào đó sẽ có được

chút riêng tư.



“Ừ.” Đường Kiện rất biết nghe lời.



Em gái tổng đài lập tức cầm túi thức ăn của anh cung kính đưa lên, như phi tử phục vụ Hoàng Thượng.


Chậm đã!



Anh đột nhiên nhớ tới một chuyện, khẩn cấp bắt lấy một người qua đường bên cạnh trực tiếp hỏi: “Hôm nay là ngày mấy tháng mấy?”



Người qua đường Giáp vô tội đột nhiên bị một người đàn ông xa lạ hung hăng rống một cái, hoảng sợ.



“Ngày 8 tháng 10……”



Ngày 8 tháng 10!



Một đạo ánh sáng đột nhiên tiến nhập vào trong đầu anh, tại trung tâm của một đoàn tàn dư lộn xộn dẫn ra một đường thẳng minh bạch.



Ngày 8 tháng 10, là khởi điểm của sóng triều.



Là lần đầu tiên.



Đường Kiện cất bước chạy về.



“Đường Kiện! Đường Kiện……”



Xa xa, một thân ảnh lung linh tinh tế cũng chạy tới hướng anh, trong

tay cầm một cái bao màu đen, tay kia dùng sức vẫy vẫy với anh.



“Duy Duy!” Anh lớn tiếng điên cuồng hét lên. “Đứng ở nơi đó! Không được cử động!”



“Cái gì?”



Người kia ở xa không nghe rõ, tiếp tục chạy tới phía anh.



“Duy Duy, đứng lại! Không được lại đây!”



Không được đi qua? Anh bảo cô không được đi qua?



Người đang chạy bước đi rốt cục chậm lại, nhưng vẫn nghi hoặc đi tới phía anh.



“Duy Duy, không được cử động, đứng ở đó!” Đường Kiện rống to.



Trái tim ở ngực kích cuồng nhảy lên. Thình thịch, thình thịch, thình thịch, thình thịch –



Tiếng máu lưu động trong huyết quản rõ ràng như thế, rào rạt chấn

động, thậm chí áp vượt cả ngựa xe như nước ở bốn phía, giống như có một

thác nước Niagara đang dâng trào trong cơ thể anh.



Đường Kiện mở đôi chân dài, tốc độ toàn lực, tuyệt vọng chạy.



Khoảng cách càng ngày càng gần, hình bóng của người ở xa kia càng

ngày càng rõ ràng. Ban đầu chẳng qua giống như cái móng tay lớn nhỏ, sau đó biến thành một đoạn ngón tay lớn nhỏ, một đoạn cánh tay lớn nhỏ, nửa người lớn nhỏ, trái tim lớn nhỏ của anh! (cái đoạn này bạn không rõ lắm, nguyên văn như ở dưới



从一开始只是指甲片般的大小,然后变成一段手指的大小,一段手臂的大小,半个人的大小,他的心的大小!



  他的整颗心!)



Cả trái tim của anh!



Rốt cục tiến gần đến có thể thấy được ánh mắt của cô. Gương mặt xinh

đẹp của Duy Duy tràn ngập nghi hoặc, bước đi ngày càng chậm, nhưng vẫn

tiến về phía trước như cũ, vẫn thẳng tắp đi tới phía anh……



Bên cạnh một cái bóng đen chợt lóe!



“Duy Duy!” Đường Kiện điên cuồng hét lên, phi người bổ nhào về phía trước ôm lấy cô, ngã xuống bên cạnh.



Đau!



Thời khắc bị ngực anh mãnh liệt đụng vào, Duy Duy chỉ cảm thấy trước

mắt nổ đom đóm, một chút không khí cuối cùng trong phổi cũng bị anh đẩy

ra ngoài.



Sau đó thân thể cô bỗng nhiên bị một đôi cánh tay dài khóa trụ, chặt

như cái khóa, cả người cô quay cuồng, mặt đất đá đỏ đang từ dưới chân

đột nhiên biến ra trước mặt cô.



Lại thêm một lần xoay tròn nặng nề, đá đỏ không thấy, thay vào đó là

bầu trời xanh thẳm sáng đến chói mắt. Tiếng động xung quanh giống như

hiệu ứng quay chậm trong phim ảnh, vừa trầm vừa bổng.



Phía dưới cô truyền đến một tiếng gầm nhẹ rầu rĩ. Sau đó cô phát hiện mình đang nằm ngửa, trong thời điểm như mành treo chuông xoay tròn tới

đây, anh đã chạm đất trước, làm đệm ở dưới bảo vệ cô.



Nhưng càng mạnh liệt là theo sau đó là một chuỗi tiếng vang dữ dội.



Bịch! Bịch đùng xoảng, đùng xoảng –



Tiếng vật nặng va chạm, tiếng thủy tinh vỡ vụn, bốn phía đột nhiên

vang lên tiếng kêu sợ hãi hòa cùng tiếng thắng gấp của mấy chiếc xe.



Duy Duy mờ mịt nằm tại chỗ một lát, vùng trời không sáng rõ kích thích kia làm người ta trở nên ngây ngốc mù mịt.



Người phía dưới một động tác đem cô lật ra, thật nhanh dao động xung

quanh toàn thân trên dưới của cô, kiểm tra xem cô có bị thương hay

không.



Duy Duy ngơ ngác chuyển hướng sang cảnh vật bên cạnh.



Chỗ giao lộ đột nhiên có một chiếc xe dữ dội xông lên chỗ người đi bộ, đâm vào đại sảnh của một tòa cao ốc.



Dưới đất đầy thủy tinh vỡ vụn cùng xe ô tô bị ngã lật ngửa, bốn phía

có tiếng người thét chói tai. Duy Duy ngơ ngác nhìn chiếc xe kia, lại

ngơ ngác nhìn chỗ mình vừa đứng. Nếu Đường Kiện không đuổi tới đúng lúc, nếu anh không có nhào tới đây……



Toàn thân cô phát run, một hồi nghĩ mà sợ hãi mạnh mẽ tập kích.



“Đường Kiện!” Cô anh một tiếng nhào vào lòng anh, bị dọa đến thậm trí không thể khóc lớn, chính là không ngừng phát run. “Đường Kiện…… Đường Kiện……”



Đường Kiện gắt gao ôm lấy khối thân thể trân quý, cuồng loạn hôn mặt

cô, tóc của cô, mắt mũi miệng của cô, độ run cũng không thua gì cô.



Thật may. Thật may vượt qua được.



Cánh tay anh siết chặt đến mức gần như muốn hòa cô vào trong thân thể mình.



“Bắt đầu, rốt cục bắt đầu……” Anh thì thào nói nhỏ.