Tuyến Thời Gian

Chương 4 :

Ngày đăng: 06:01 19/04/20


Đinh linh linh – tiếng chuông cửa vang lên.



“Đến đây.” Đang ở phòng bếp quấy nồi nước Duy Duy vội vàng ra ngoài mở cửa.



Cửa vừa mở ra, sửng sốt.



Cô quay đầu lại nhìn đồng hồ điện tử treo tường — năm giờ.



Cảm thấy loại chuyện đàm phán này, từ “Hẹn” đến “Gặp” đến “Nói chuyện” đến “Nói chuyện ra kết quả”, dù nhanh cũng phải ba, năm ngày, cho nên cô tự mình tính, Đường Kiện sẽ lại xuất hiện trước mặt cô, tốt xấu cũng phải vài ngày sau.



Cô nhìn vị đại ca trước mắt này. Từ lúc cô bảo anh “Đi xử lý cho xong một đoạn tình cảm trước”, đến lúc anh lại lần nữa xuất hiện, trong lúc đó chỉ cách có năm giờ.



Động tác của anh có phải có chút hơi nhanh hay không?



“Anh và Văn tiểu thư đã nói chuyện rồi.” Đường Kiện nhàn nhã từ một bên người cô lách đi vào.



“Tôi có thể xin hỏi chút, anh nói chuyện cùng cô ấy thế nào?” Chủ nhà đáng thương theo sau người đàn ông cao lớn, trong lòng một đường run sợ.



Đường Kiện quay đầu lại, vẻ mặt thậm chí có chút kỳ quái.



“Sao em lại trở nên dài dòng như vậy?”



“……” Duy Duy trúng tên té ngựa.



Đôi chân dài tiếp tục đi về phía trước, theo mùi hương mà đi, phía

sau bắt đầu toát ra một chuỗi lại một chuỗi tiếng nói thầm bất mãn.



“Cái gì mà dài dòng? Đây là săn sóc, đây là quan tâm, đây là phụ nữ đồng tình phụ nữ –” Lầm nhầm lầm nhầm. “Đây là vấn đề của đàn ông các anh, các anh chưa bao giờ hiểu rõ tâm lý phụ nữ –” Lầm nhầm lầm nhầm.



Đường Kiện đi vào phòng bếp, vì mùi thơm đậm đà kia mà tinh thần rung lên.



“Cái gì thơm vậy?”



“Có lẽ đối với anh đây chỉ là một đoạn tình cảm bình thường,

nhưng trong mắt người kia, nó có thể là — a? Tôi đang chưng gà dầu

vừng.”



Đường Kiện lại dừng lại nhìn chằm chằm cô, ánh mắt lần này ý vị thâm trường.



“…… Nhìn cái gì?” Duy Duy bị anh nhìn không khỏi sờ sờ mặt mình.



“Không có gì.” Đường Kiện lắc đầu mỉm cười.



Duy Duy của anh biết nấu ăn, thực mới mẻ.



Mặc dù có chút ngốc nghếch, tuy rằng không thật rõ ràng, mặc dù thiếu chút cá tính, nhưng đây là Duy Duy phiên bản hiền thê lương mẫu, anh

thích.



Vì thế anh dành chút thời gian đánh giá Duy Duy phiên bản ở nhà –



Tóc đen mềm mại dùng một cái cặp cá mập kẹp sau đầu, áo bông vải

trắng ngắn tay lộ ra làn da trơn bóng trắng đẹp cùng xương quai xanh,

một chiếc tạp dề ca rô trắng đen thắt ở trước người, che đi đôi ngực

xinh đẹp thanh tú. Đường Kiện trong đầu nhớ lại một chút cảm giác hai

tuyết nộn kia ở trong tay mình cùng trong miệng.



Lâu lắm rồi……



Thân thể khiết mĩ trắng mềm của cô, uyển chuyển dưới thân anh như

vậy, thừa nhận anh, anh chỉ cần thoáng dùng sức sẽ để lại dấu vết lưu

trên cơ thể tuyết trắng kia. Hơn nữa còn làm cô cuồng dã, đảo khách

thành chủ, vắt chân qua ngang hông anh thúc ngựa……



Một trận dục vọng mãnh liệt đâm thủng anh. (aoi: hự…=..=)



Duy Duy thấy anh đột nhiên ngơ ngác đứng giữa phòng bếp nhìn mình, càng nhìn sắc mặt càng kì quái, tiếp theo……



“Anh nghĩ gì đó?”



Gương mặt xinh đẹp của cô cuồng thiêu, vội vàng trốn sau quầy bar nhỏ ngăn cách giữa phòng bếp và phòng khách, đoạt lấy cái thìa gỗ vung vẩy

với anh.



Đường Kiện bước đi tới phía cô chậm lại, dục vọng trên khuôn mặt thâm trầm dù cho ai đi nữa cũng không có khả năng nhận nhầm.



Người đàn ông này…… Cô không trêu chọc anh, tại sao mỗi lần gặp cô

liền đã trong dục hỏa thiêu đốt? Cô rất tự biết mình, rõ ràng không phải loại phụ nữ gợi cảm đẫy đà.



Sau khi đắn đo, anh vuốt mặt, sắc mặt còn chút cứng ngắc, nhưng đại khái đã khôi phục được bình tĩnh.



Sắc mặt thì bình tĩnh, nhưng mà, anh cúi đầu một chút xem mình, tầm mắt Duy Duy cũng theo anh hạ xuống –



“Sắc, sắc lang!” Cô tiếp tục vung thìa gỗ.



“Anh là đàn ông.” Đường Kiện buông tay, chính đáng giải thích.



Duy Duy xấu hổ khuôn mặt xinh đẹp có xu thế lan thành rừng lửa.



Anh thở dài, đi tới trước tủ lạnh mở ra. Trong tủ lạnh không tìm thấy bia khô anh thích, anh bất mãn nói thầm hai tiếng, lui mà cầu lấy ra

một lon Côca, ngửa đầu mặc sức uống.



“Trời rất nóng, sao lại nghĩ chưng gà dầu vừng?” Anh đến trước nồi đun nóng hôi nóng hổi, hít thật sâu một hơi.



“…… Chính là muốn ăn a.”



Cô thể chất thiên hàn, hàng tháng khi đến kì sinh lý, cô đều tự mình

nấu nồi gà dầu vừng điều trị một chút, nếu không đến ngày đầu tiên xác

định sẽ đau đến mưa gió biến sắc.



Loại chuyện này, kì thật nói cho anh cũng không sao, nhưng mà, trải qua một phen “Xúc động” vừa rồi, cô cảm thấy vẫn là không nên nói những thứ có liên quan đến bộ vị nữ tính của cô cho anh thì tốt hơn.



“Thơm quá, anh đói bụng.” Anh nghĩ, tay đã trực tiếp cầm lấy miếng thịt gà trong nồi.



“Ai! Nóng quá!” Duy Duy vội vàng vuốt ve bàn tay của An Lộc Sơn[1], lấy một cái bát con, lấy trước một ít thịt gà cho anh đỡ thèm. “Chưng thêm mấy phút nữa thịt gà sẽ càng ngon hơn, ăn tạm trước một bát. Cơm

nấu sắp xong rồi, anh đừng đứng ở trong này vướng tay vướng chân.”



[1] xem tại đây



Phòng bếp nhỏ hẹp, để cho con ngựa cao to là anh lấp kín, cô cũng không còn chỗ để làm việc.



“Hô……” Đường Kiện thỏa mãn cắn thịt gà, vừa ăn vừa thổi, trở về phòng khách xem tivi.



Duy Duy nhìn tướng tham ăn của anh nhịn không được buồn cười. Vừa rồi còn một dáng “Oai hùng anh phát” đâu! Được cho ăn một cái, lập tức liền như con mèo lớn được vuốt thuận lông.



Duy Duy một bên rửa rau xắt thức ăn, một bên không yên lòng nghe

tiếng tin tức truyền đến từ phòng khách. Nghe được một lát, đột nhiên

cảm thấy có gì đó không thích hợp.



Hình như tất cả đều là tiếng Anh, anh đang xem CNN?



Dao thái trong tay cô không khỏi dừng lại.



Hai người bọn họ học Đại học rõ ràng đều trùng tu lại tiếng Anh, cô

và anh còn chọn cùng khóa. Trình độ tiếng Anh như vậy, sao có thể ngắn


“3 phút.”



Duy Duy trở mặt xem thường.



“Chỉ có thể ở ngoài cửa.”



Duy Duy tay co lại.



“Cửa không được đóng.”



Duy Duy sắc mặt bắt đầu âm trầm.



“Cách ít nhất 2 mét.”



“Anh có thôi hay không!” Nữ chủ nhân rống giận.



“Hừ.”



Đường Kiện đem thùng sách của cô quay vào phòng khách.



Vừa quay người, ngoài cửa đã muốn không nhìn thấy hai người kia, nghe thanh âm là đi tới bên hành lang nói chuyện với nhau, bị cửa sắt che

một chút, nhưng mà không có đóng hẳn, trên cửa lan can chạm rỗng, bởi

vậy tiếng sẽ trực tiếp xuyên vào.



Anh không hề có cảm giác tội lỗi tiêu sái đến trước cửa nghe lén. (aoi: thực mất mặt a…Đường ca: *liếc* có ý kiến?…aoi: dạ, kh dám, anh cứ thoải mái ạ)



“Duy Duy, thật xin lỗi……” Mở màn rất yếu. Quả nhiên là gà bệnh.



“Không có gì phải thật xin lỗi, anh cũng không thiếu tôi cái gì.” Duy Duy tiếng nói lãnh đạm. Tốt lắm, quả nhiên lập trường kiên định.



“Anh biết hiện tại có nói gì em cũng sẽ không tin, nhưng anh

cùng cô ta trong lúc đó cũng không có chân chính phát sinh chuyện gì –”



Tiếp theo là một chuỗi giải thích thật dài, không có gì hơn là hắn

cùng cô đồng sự kia thật ra là trong sạch ra sao, bọn họ trong lúc đó

khuyết thiếu điểm giống nhau như thế nào, Duy Duy yêu cầu chia tay làm

tim hắn bối rối như thế nào.



Trọng điểm là, bọn họ trước đó chẳng qua là trong “Giai đoạn nguội lạnh” mà thôi, hiện tại hai người hẳn là đều nghĩ qua rồi, họ Trần hy vọng có thể trở về.



Đường Kiện không hiểu nổi phụ nữ.



Với anh mà nói, chia tay liền cùng mang thai giống nhau, nếu có là

có, không là không, không có gì mà giai đoạn nguội lạnh, giai đoạn đình

trệ, nhiều một chút, ít một chút đạo lý đi.



Văn Tuệ Linh muốn một bộ này, Duy Duy cũng muốn một bộ này, có phải

con gái đối với chuyện chia tay đều không dứt khoát hay không, nhất định phải có một giai đoạn làm ván cầu mới có thể?



Bên ngoài người nọ còn đang niệm kinh, Đường Kiện đã muốn hết kiên nhẫn, mắt nhìn đồng hồ, còn có khoảng chừng nửa phút.



“– đừng nữa nói, tóm lại, tôi đã không có cách nào đối với anh không có khúc mắc, chúng ta trong lúc đó không có khả năng.” Duy Duy ngữ khí quả quyết.



Được! Không hổ là cô gái của Đường Kiện anh.



“Duy Duy……” Trần Dục Cần tựa hồ còn muốn cầu xin.



“3 phút, đã đến giờ.” Người ở cửa trước tính giờ trực tiếp đẩy cửa sắt ra kêu ngừng.



Duy Duy vốn cúi đầu, vẻ mặt có chút sầu não, thân ảnh lười biếng của

anh vừa xuất hiện, cô thở dài, sở hữu tình cảm ôm ấp đều bị đuổi đi hết.



Trần Dục Cần vừa thấy anh, vốn đang chịu đựng lửa giận trong lòng liền vọt đi lên.



Duy Duy trước giờ là cô gái chậm chạp, bọn họ mới chỉ bắt đầu có ba

tháng mà thôi, dưới tình huống bình thường cô không thể có một đoạn tình cảm khác nhanh như vậy.



Hắn ít nhiều cũng đã chăm sóc nơi này một chút, trong lòng có chút

may mắn, cho rằng trong vòng ba tháng nếu không thể được cùng người yêu

mới, tùy thời có thể về tìm cô.



Chỉ cần hắn bỏ chút công phu, lấy cá tính nhớ tình cũ của Duy Duy,

muốn theo đuổi lại cô không phải khó. Nhưng là hiện tại…… Hiện tại!



Nhất định là vì người đàn ông này, Duy Duy mới có thể quyết tuyệt như vậy.



“Anh tính cái gì? Tôi nói chuyện với bạn gái tôi, ai cho anh xen mồm vào!” Trần Dục Cần đột nhiên tức giận mắng, đi nhanh đến phía anh.



Đường Kiện lộ ra những chiếc răng xinh đẹp, cười.



“……” Lông tơ sau gáy Duy Duy hoàn toàn dựng đứng!



Nụ cười kia, căn bản không thể nói là cười, kia căn bản là mãnh thú há mồm muốn nuốt thức ăn vào.



Cô không chút nghi ngờ, nếu Trần Dục Cần dám tiếp cận Đường Kiện

trong vòng ba thước, tình huống tiếp theo nhất định sẽ thấy máu, hơn nữa máu kia tuyệt đối không phải của Đường Kiện!



“Chậm đã! Chậm đã!” Cô vội vàng chen giữa hai người đàn ông. “Trần Dục Cần, cứ như vậy, anh nhanh về đi. Đường Kiện, được rồi được rồi, chúng ta vào đi thôi.”



Đường Kiện không có nhìn cô, ánh mắt dừng trên Trần Dục Cần tràn đầy

cổ vũ cùng chờ mong — chờ mong Trần Dục Cần tiếp tục đi tới phía anh,

cho anh cơ hội động tay.



Thậm chí hai tay anh mở ra, tư thái cực kì khiêu khích, hoan nghênh

đối thủ tiếp tục đi tới phía mình, tinh quang bắn ra tứ phía cặp mắt đen kia ẩn ẩn lộ ra sát khí tanh nồng.



Duy Duy sởn gai ốc.



“Anh không cần như vậy!” Cô vội vàng đi qua, tay dán tại ngực anh. Cơ tay anh căng chặt, hoàn toàn vận sức chờ phát động.



Duy Duy hoàn toàn không nghi ngờ, nếu giờ khắc này cô không ngăn lại, kế tiếp nhất định sẽ phát sinh tình huống bất luận kẻ nào cũng không xử lý được.



Kỳ thật Trần Dục Cần vừa tiến hai bước liền hối hận.



Hắn từ trước tới giờ chỉ là thư sinh văn nhược ngồi bàn làm việc, hai người bọn họ tuy rằng đều là loại đàn ông gầy yếu, nhưng Đường Kiện gầy là gầy gò, anh gầy…… Cũng chỉ là gầy. Đường Kiện giơ tay nhấc chân hoàn toàn không cần nhiều lời, nhìn ánh mắt của anh căn bản chính là “Phệ huyết”.



“Đường Kiện, Đường Kiện!” Duy Duy căn bản không ngăn được sát khí của anh, cô đành phải dùng tay ôm lấy hai gò má anh, buộc anh nhìn về mặt cô. “Được rồi, anh không cần như vậy…… Anh dọa tôi đó……” Cô nhẹ giọng lẩm bẩm.



Những lời này, rốt cục làm ánh mắt Đường Kiện thu về.



Duy Duy từ trước đến giờ sợ bộ dạng tức giận của anh, sao anh lại quên mất?



Đường Kiện nhắm mắt lại, khi lần nữa mở ra, sự tàn bạo dưới đáy mắt toàn bộ thu lại.



Anh cúi đầu hôn một chút lên tóc cô, mâu quang tùy ý quét qua người

tình địch. Trần Dục Cần ngực ẩm ướt lạnh, có một loại cảm giác vừa thoát trở về từ tay tử thần.



“Cút.”



Đường Kiện bình tĩnh ôm cô gái của anh, xoay người đi vào.