Tuyến Thời Gian
Chương 2 :
Ngày đăng: 06:01 19/04/20
“Cậu dâm phụ này!”
Chu Duy Duy rên rỉ một tiếng, sau đó ngã mình lên sô pha.
“Tớ thề! Tớ vô tội!”
“Văn Tuệ Linh đã muốn bẩm báo với Đường mẹ ở nơi nào đấy, nói con trai bà ta bắt cá hai tay, tóm lại bọn họ trong lúc đó xác định
rồi, mà đầu sỏ gây nên chính là cậu.” Tri Nhã ở đầu kia quả thực là cao hứng phấn chấn.
Con nhỏ đáng giận, căn bản là bỏ qua xem kịch vui!
“Tớ thề, tớ thật sự không hiểu là chuyện gì xảy ra! Từ lúc
tốt nghiệp đại học đến giờ tớ chưa có gặp qua Đường Kiện lần nào. Thậm
trí trước kia còn học đại học, tớ đều rất ít khi gặp qua anh ta!”
Chu Duy Duy thật sự là khóc không ra nước mắt. Vì sao? Vì sao cô lại
vì một người đàn ông gần như xa lạ làm một chuyện không thể hiểu được mà làm hỏng danh dự của mình?
“Làm ơn, hôn cũng bị người ta hôn, ôm cũng bị người ta ôm, hiện tại giải thích như thế ai người ta tin?” Tri Nhã quả thực là muốn bật cười.
“Đâu có hôn?” Chu Duy Duy ngồi thẳng người kháng nghị.
“Sao lại không? Anh ta ngày đó hôn lên đỉnh đầu của cậu rất nhiều nha.”
“Sao lại tính như thế…… Quên đi, không nói với cậu nữa.” Chu Duy Duy buồn bực cắt điện thoại.
Vì sao? Vì sao lại phát sinh chuyện kì quái như vậy a?
Từ lúc cô bỏ chạy khỏi phòng bệnh đã được một khoảng thời gian rồi, Chu Duy Duy vẫn như cũ nghĩ không ra.
Hơn nữa ngày đó khi chạy trốn, cũng là một trận rối loạn. Đường đại
công tử căn bản không chịu buông cô ra, Văn Tuệ Linh ở bên cạnh “Oa” một tiếng liền khóc ra, Tri Nhã cùng Duy Duy nghĩ đến đoạn đối thoại
của đôi tình lữ lúc trước khi các cô tiến vào, mặt đầy hắc tuyến. Duy
Duy còn băn khoăn xương sườn anh còn đang bị thương, không dám đẩy ra,
Tri Nhã cũng là nghĩ vậy, mà duy nhất có thể khiến anh buông tay chính
là bạn gái chính quy lại đang khóc thảm thiết ở bên cạnh, hai cô gái ở
tại chỗ không biết nên làm gì cho tốt.
May mắn sau đó Đường mẹ đưa điểm tâm đến, y tá cũng tiến vào muốn
tiêm thuốc, thừa dịp lực chú ý của Đường Kiện bị dời đi, Duy Duy nhanh
chóng vặn bung tay anh ra, lôi kéo Tri Nhã quay đầu liền chạy.
Tri Nhã đúng là đứa không có nghĩa khí, đã chạy rồi còn ồn ào khách
hàng của cô vẫn chưa ký hợp đồng! Duy Duy ảo não thiếu chút nữa đem cô
tử hình ngay tại chỗ.
Về phần vị Đường đại công tử kia, nghe nói cách đây vài ngày anh ta
lại bắt đầu phát sốt, nặng tới mức suýt nữa phải quay về phòng bảo hộ.
Nhưng cô đã muốn nhắm mắt không muốn biết tin tức liên quan gì về người
đàn ông kì quái đó, về phần Văn Tuệ Linh cáo trạng như thế nào cùng
Đường mẹ, cô lại không muốn biết.
Tóm lại, ngay từ đầu! Vị “Bạn học cũ” khó hiểu kia đã phát sinh chuyện khó hiểu gì đều không liên quan đến cô!
Thật sự là không thể hiểu được!
Nhưng mà…… Tuy nói chính mình không được suy nghĩ về người nọ, Duy Duy không tự chủ được lại nghĩ về ngày đó, cùng lời anh nói.
Thật tốt quá, em không có việc gì……
Đây là có ý gì?
Cái gì thật tốt quá? Cô sẽ có chuyện gì?
Cô thế nhưng trong cái ôm mãnh liệt của anh không muốn rời xa, hoàn
toàn làm cho người ta không thể lý giải. Bọn họ rõ ràng là người xa lạ,
không phải sao?
Người đàn ông này, thật sự là một câu đố.
Leng keng! Chuông cửa vang lên, pizza cô đặt đã đến.
Duy Duy thở dài, không nghĩ, đứng lên mở cửa.
Hôm nay là thứ năm, lại đến ngày cô xin nghỉ. Cô lười đi ra ngoài,
cho nên vừa rồi kêu pizza, chuẩn bị hôm nay cứ như vậy giải quyết dân
sinh đại kế cả một ngày.
Leng keng!
“Chờ một chút, lập tức đến.” Cô ở trước cửa tủ tìm ví tiền của mình, mở cửa ra.“Tổng cộng bao nhiêu tiền?”
Cửa còn chưa mở hết, một cỗ vị thuốc mạnh mẽ xông vào mũi, Duy Duy lập tức cảm thấy không thích hợp.
“Oái!” Một con quái vật lớn ngã sụp xuống trước mặt cô.
Duy Duy luống cuống tay chân đỡ được, cả người bị đụng phải lui từng
bước, khó khăn đứng vững mới đỡ được cái thân thể đang phóng nhiệt cao
này.
“Hi.” Đường Kiện từ trên vai cô ngẩng đầu, nặn ra một nụ cười với cô.
“Anh!” Duy Duy á khẩu không trả lời được.
Anh ta làm sao biết cô ở nơi này? Lại xuất hiện ở trong này làm cái gì?
“Anh không thể được ngồi xuống trước sao?” Không đợi cô lên tiếng, Đường Kiện mở miệng trước, cái trán vô lực lại dựa vào đầu vai cô.
một phen, trong đó có một số đoạn làm anh cảm thụ sâu sắc, cũng phải đợi cho thân thể anh khá hơn một chút, mới có thể thực tế thi hành trên
người Duy Duy.
Laptop cô mang đến công ty, chỉ để lại một máy tính để bàn cũ, bên
trong có một đống ảnh chụp. Đường Kiện đối với phần này rất có hứng thú, vì thế chọn một file mở ra.
Khoảng thời gian chụp ảnh bao gồm rất lớn, từ khi cô học cấp ba cho đến mãi cuộc sống gần đây đều có.
Mới bắt đầu vẻ mặt anh thoải mái, nhìn dung nhan ngây ngô xinh đẹp
mỉm cười trong những bức hình. Theo ảnh chụp lần lượt lật từng tấm, thời gian từng bước tiến về phía trước, vẻ mặt thoải mái dần dần trôi đi.
Không có anh.
Làm sao có thể?
Trong cuộc sống của cô hoàn toàn không có anh!
Trung học, đại học, thậm trí cả sau khi đi làm, toàn bộ không có anh!
Làm sao có thể?
Anh nhớ rõ cô! Cho dù trong thời khắc đầu óc hỗn loạn nhất, những
đoạn kí ức ngọt ngào thuộc về bọn họ thỉnh thoảng lại từ trong đám sương mù phá vòng vây mà ra, mang cho anh niềm an ủi vô hạn.
Anh nhớ rõ bộ dáng thanh tú xinh đẹp non nớt của cô khi học đại học
năm nhất, anh nhớ rõ bọn họ cùng nhau từ cổng trường đi đến phòng học,
lúc mưa dầm liên miên đến mùa ánh mặt trời rực rỡ sáng lạn đều vậy. Anh
nhớ rõ cô nhướn mi cười ngọt ngào phong tình với anh, còn có khi tức
giận thì nhảy vào trong lòng cắn cắn cổ anh.
Anh chuyển hình từng tấm từng tấm một, đột nhiên hé ra một tấm ảnh khiến anh dừng lại.
Đây là cô khi học năm thứ hai, khoa bọn họ tổ chức tiệc tối, ảnh chụp cô đêm hôm đó mặc trang phục diễn kịch. Anh đối với loại hoạt động này
chưa bao giờ có hứng thú, bởi vì cô muốn lên đài diễn kịch, anh mới đi.
Tối hôm đó, cô cười đến thực vui vẻ, khoa nhiếp ảnh giúp bọn anh chụp ảnh rất nhiều. Sau khi về nhà, cô mềm mại ở trong lòng anh, thế là bọn
họ cả đêm không ngừng nhiệt tình làm nóng sàn nhà.
Đó là đoạn năm tháng tình cảm nóng cháy lưu luyến nhất của hai người, anh không có khả năng quên.
Nhưng, trong ảnh chụp chỉ có mình cô.
Có mấy tấm ảnh là anh nhớ chụp chung cùng bạn học không nhớ rõ tên, cả trai lẫn gái đều có, cô đơn không có anh.
Không có anh.
Không đúng. Hết thảy đều không đúng.
Đường Kiện nóng nảy đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa ra, hít vào một ngụm không khí nóng.
Anh rõ ràng ở trong cuộc đời của cô, là ai đem cô trộm đi?
Không! Là ai đem “Anh”, trộm đi?
Cửa sổ thủy tinh chiếu rọi chính khuôn mặt anh, lộ ra gương mặt quen
thuộc lại xa lạ — anh vì sao cảm thấy hình ảnh này không giống với trong trí nhớ của mình?
Anh sờ sờ tóc, đột nhiên đối với mái tóc dài này xuất hiện sự chán ghét chưa từng có.
“Mẹ nó!”
Đường Kiện đột nhiên xoay người, ấn ẩn ẩn làm đau xương sườn, đi nhanh đến phía cửa.
Nếu như sinh mệnh tất cả cũng đều thoát khỏi nắm tay của anh, thì ít
nhất chính bề ngoài này là anh có thể nắm trong tay, anh phải khôi phục
bộ dáng chính mình như trong kí ức kia.
Cửa thang máy chậm rãi mở ra, trước mặt là một tấm gương, ánh sáng
trên đầu theo gương phản xạ lại, trực tiếp đâm vào trong mắt anh.
Một trận đau đớn mãnh liệt đột nhiên từ huyệt thái dương của anh xuyên đến.
“A –” Đường Kiện đau đớn ngồi quỳ trên mặt đất.
Liên tiếp hình ảnh cuồn cuộn không dứt đánh tiến vào đầu của anh.
Toàn bộ là Duy Duy.
Có cắt từ báo chí, tin tức tivi, có xe, có núi, có nước, có rất nhiều người. Bóng người nhanh chậm thoảng qua, giọng nói chói tai giống như
được phát ra từ băng ghi âm, zít zít tra tấn màng tai của anh. Có người
đang khóc. Anh nhìn thấy cha mẹ cô, bạn bè của bọn họ, mặt cỏ sáng ngời, cách một tấm bia đá màu xám tro……
Cuối cùng, hình ảnh dừng ở một mảnh tiên diễm màu đỏ.
Sau màu đỏ là trắng. Hoàn toàn trắng. Tẩm màu xanh trắng, màu trắng chết chóc thê lương.
Hai tay anh nhiễm máu, trước mắt hiện lên một mảnh trắng chết chóc.
Đường Kiện ồ ồ thở phì phò, cố hết sức dựa vách tường đứng lên, sắc mặt của anh trắng bệch giống hệt với sắc thái trong đầu.
Anh nghĩ tới.
Anh nhớ tới cuộc họp hằng năm này hai mươi tám tuổi sẽ xảy ra chuyện gì.
Một năm này, cô gái anh yêu sẽ chết.
Anh phải cứu cô!