[Dịch]Tuyệt Đỉnh Đan Tôn
Chương 236 : Nhân sâm lại xuất hiện
Ngày đăng: 01:26 30/08/19
Thanh Kiếm Tử nghe được tiếng Phương Lâm lẩm bẩm, nhất thời cảm thấy không còn gì để nói, rất muốn từ phía sau hung hăng đạp cho Phương Lâm một cước.
Hiện tại đã là lúc nào rồi? Ngươi cũng không nhìn lại tình cảnh nguy hiểm của mình hiện tại sao? Thế nào còn muốn ăn canh rắn?
Thanh Kiếm Tử còn tưởng rằng Phương Lâm nói đùa cười mà thôi. Nhưng khi hắn chú ý thấy biểu tình của Phương Lâm, hắn càng không thể nói được gì nữa.
Chỉ thấy hai mắt Phương Lâm sáng lên, nhìn chằm chằm vào những con rắn lớn. Đầu lưỡi của hắn còn đưa ra liếm môi một cái, bộ dạng thèm nhỏ dãi.
Thanh Kiếm Tử không nhịn được mở miệng nói:
- Ta nói này Phương Lâm, ngươi sẽ không phải thật sự muốn ăn thứ này chứ?
Phương Lâm quay đầu lại liếc mắt nhìn Thanh Kiếm Tử, kỳ quái hỏi:
- Vì sao không ăn? Canh hắn chính là vật đại bổ, hơn nữa ăn còn rất ngon.
Cơ mặt Thanh Kiếm Tử co rút, nói:
- Rốt cuộc là chúng ta ăn chúng, hay chúng ăn chúng ta còn chưa biết đâu?
Phương Lâm cười:
- Yên tâm. Ta tất nhiên có biện pháp ứng phó với những con rắn này.
Cùng lúc đó, bầy rắn xung quanh bắt đầu dần dần tiến lại gần. Tiếng lưỡi của nó phun ra, nghe vào thấy da đầu tê dại.
Chỉ có điều Phương Lâm lại hoàn toàn không bối rối. Hắn sờ túi Cửu Cung một cái, lấy ra một cái bình.
- Đây lại là vật gì?
Thanh Kiếm Tử hiếu kỳ hỏi.
Phương Lâm cười hì hì. Nhưng hắn không nói một lời nào, trực tiếp mở cái bình ra, sau đó thoáng cái ném về phía bầy rắn.
Những con rắn này cũng không ngốc. Chúng đều là yêu thú cảnh giới nhị biến. Vừa nhìn thấy có thứ gì đó ném qua, chúng lập tức né tránh.
Bốp!
Bình ngọc vỡ nát. Nhất thời một làn khói mù màu vàng nhạt tràn ngập ra.
Khi bầy rắn tiếp xúc đến những khói màu vàng nhạt này, chỉ thấy những con rắn lớn đều bắt đầu đau khổ uốn éo thân thể, có vẻ cực kỳ khó chịu.
Mũi Thanh Kiếm Tử nhíu lại. Hắn ngửi thấy được một mùi, nhất thời bừng tỉnh hiểu ra:
- Là lưu hoàng!
Phương Lâm cười nói:
- Đây chính là bột lưu hoàng do ta đặc biệt chế tạo, là khắc tinh của loài rắn. Dính vào một ít cũng đủ để độc chết một con mãng xà lớn, càng miễn bàn tới những con rắn nhỏ thậm chí không phải là mãng xà này.
Quả nhiên, những con rắn dính vào sương mù màu vàng đều giãy dụa thân thể vài cái, lập tức lại không có động tĩnh nữa.
Mà những con rắn khác hình như cũng ngửi thấy được mùi lưu hoàng, kinh hoàng vội vàng rút lui.
Đối với loài rắn, lưu hoàng chính là khắc tinh lớn của bọn chúng. Tuy rằng trở thành yêu thú, sức chống cự của chúng với lưu hoàng đã được tăng cường thật lớn.
Nhưng bột lưu hoàng này là do chính Phương Lâm tự tay chế luyện, mạnh hơn lưu hoàng bình thường không chỉ gấp trăm lần, những con rắn lớn cảnh giới nhị biến tất nhiên không chịu được.
Thanh Kiếm Tử trợn mắt há hốc mồm, nhìn bầy rắn vừa rồi còn khí thế hung hăng, lúc này lại liều chết bỏ chạy.
- Phương Lâm à Phương Lâm, bây giờ ta mới biết, hóa ra luyện đan sư lợi hại như thế!
Thanh Kiếm Tử tặc lưỡi, thật lòng nói.
Vẻ mặt Phương Lâm đầy đắc ý, nói:
- Đó là đương nhiên.
Nói xong, Phương Lâm liền đi thu hết những con rắn lớn đã chết vào bên trong túi Cửu Cung.
- Ngươi thật sự dự định ăn bọn chúng sao?
Thanh Kiếm Tử có phần ngạc nhiên hỏi. Vừa rồi hắn còn cho rằng Phương Lâm đang nói đùa.
Phương Lâm gật đầu, vừa bận rộn, vừa nói:
- Những con rắn này tuy rằng cảnh giới không cao, nhưng số lượng nhiều như vậy, chế biến một nồi canh rắn, không những bổ sung được khí huyết ta thiếu hụt, còn có thể khiến thân thể khỏe mạnh cường tráng, còn có một vài tác dụng kỳ diệu.
Thanh Kiếm Tử nghi ngờ nói:
- Ta cũng biết canh rắn có thể khiến thân thể khỏe mạnh cường tráng. Nhưng nó còn có tác dụng kỳ diệu gì? Chẳng lẽ ăn vào có thể nâng cao cảnh giới sao?
Phương Lâm nghe vậy, trên mặt có vài phần nghiền ngẫm:
- Cái này, vẫn không đến mức nâng cao cảnh giới. Chỉ có điều bản tính của loài rắn phóng túng, nam nhân nếu như ăn thêm mấy cái mật rắn, ở phương diện thuật trong phòng, sẽ có giúp đỡ rất lớn.
Nghe được Phương Lâm nói lời này, biểu tình của Thanh Kiếm Tử quả thực khiếp sợ tới mức ngây người.
- Ngươi, ngươi làm sao có thể biết được cả chuyện này vậy?
Thanh Kiếm Tử chỉ có thể hỏi như thế.
Phương Lâm ho khan vài tiếng, có phần lúng túng nói:
- Ta đều xem được từ trên sách cổ thôi. Người bình thường không phải đều bắt rắn lấy mật rắn tới bổ dương sao?
Tuy rằng Phương Lâm nói như vậy, nhưng ánh mắt Thanh Kiếm Tử nhìn Phương Lâm đã có phần cổ quái. Dù sao Phương Lâm thoạt nhìn mới khoảng mười bảy mười tám tuổi, miệng nói cái gì bổ dương, còn cái gì thuật trong phòng. Điều này thật sự là quá quái dị.
Phương Lâm cũng không để ý tới ánh mắt của Thanh Kiếm Tử. Hắn vui vẻ ra mặt thu hết tất cả những con rắn bị hun chết vào bên trong túi Cửu Cung. Lúc này không có thời gian đi hầm canh rắn, hắn chỉ có thể tạm thời thu lại trước.
Sau khi dọn dẹp xong, hai người tiếp tục đi về phía bên dưới. Vẫn là Phương Lâm cầm ngọn lửa trong tay mở đường, Thanh Kiếm Tử nâng cao tinh thần đề phòng đi theo ở phía sau.
Sau đó hai người cũng gặp được đám rắn. Chỉ có điều Phương Lâm sớm đã dự đoán trước, bôi loạn bột lưu hoàng ở trên người. Khi những con rắn này vừa tới gần, ngửi thấy được mùi trên người Phương Lâm, chúng thoáng cái lại chạy mất dạng.
Tuy rằng bột lưu hoàng có mùi khó ngửi, nhưng lại không có ảnh hưởng gì.
Mà ở trên vách núi đá này, Phương Lâm và Thanh Kiếm Tử cũng phát hiện ra không ít dược liệu tương đối lâu năm.
Phương Lâm tất nhiên sẽ không bỏ qua. Hắn và Thanh Kiếm Tử hái được không ít. Bọn họ thậm chí còn phát hiện ra một gốc Thiên Tinh thảo chín trăm năm.
Chỉ có điều hai người cũng phát hiện rõ ràng, những dược liệu này có dấu vết từng bị người hái qua, nhưng cũng không hái đi bao nhiêu. Hiển nhiên là bọn họ vội vàng đi qua, thuận lợi hái được một ít.
Hai người suy nghĩ, chắc hẳn đám người Dương Phá Quân đi qua, thuận lợi hái được một ít.
Suy đoán đám người Dương Phá Quân còn sống khiến trong lòng hai người cũng cảm thấy yên ổn hơn, không còn sốt ruột giống như trước nữa.
Độ cao của vách đá này có phần vượt ra ngoài dự đoán của hai người. Bọn họ di chuyển ở trên vách đá hơn hai canh giờ, nhưng trước sau không nhìn thấy đáy.
Trong lúc đó, Thanh Kiếm Tử lại ném qua hai lần Trường Minh thạch xuống, vẫn không nghe thấy có tiếng động rơi xuống đất. Hiển nhiên khoảng cách phía dưới còn rất dài.
Hơn nữa, càng đi dưới, bọn họ càng cảm thấy lạnh giá. Mơ hồ có từng luồng khí lạnh từ phía dưới thổi lên.
- A? Vừa rồi không phải có thứ gì đó chạy qua bên cạnh chứ?
Phương Lâm dụi dụi con mắt, cảm thấy nghi ngờ nói.
Thanh Kiếm Tử giật mình, nhìn bốn phía xung quanh. Chỉ có điều hắn lại không nhìn thấy bất kỳ vật gì.
Phương Lâm nhíu mày. Vừa rồi trong lúc vô tình, hắn thật sự nhìn thấy được một thứ không biết là cái gì từ vách đá bên cạnh chạy lướt qua. Bởi vì tốc độ của nó quá nhanh, hơn nữa Phương Lâm không nhìn thấy quá rõ ràng, cũng không biết đó rốt cuộc là thứ gì.
- Chẳng lẽ là ta hoa mắt?
Phương Lâm thì thầm nói một câu. Hắn cũng không để ý nữa, tiếp tục chậm rãi di chuyển về phía bên dưới.
Nhưng rất nhanh, Phương Lâm lại thấy được thật sự có thứ gì đó từ khoảng cách không xa chạy qua. Lần này hắn nhìn thấy rất rõ ràng. Đó là một gốc nhân sâm có mọc chân!
- Phương Lâm, vừa rồi hình như là nhân sâm nghìn năm chạy tới.
Thanh Kiếm Tử cũng nhìn thấy được. Hắn vội vàng mở miệng nói.
Phương Lâm nghiến răng nghiến lợi, hô to một tiếng:
- Đuổi theo!
Nhất thời tốc độ của hai người nhanh hơn, đuổi theo về phía nhân sâm nghìn năm vừa chạy tới.
Trên mặt Phương Lâm hiện ra nụ cười dữ tợn, Nhân sâm nghìn năm đáng chết này. Lần trước để cho ngươi chuồn mất. Lần này bản thân ngươi tự mình đưa tới cửa, vậy cũng đừng trách ta.