[Dịch]Tuyệt Đỉnh Đan Tôn
Chương 237 : Băng thi
Ngày đăng: 01:26 30/08/19
Hai người cũng không quan tâm vách đá này có bao nhiêu nguy hiểm, nhanh chóng đuổi theo về phía nhân sâm nghìn năm xuất hiện. Trong lòng bọn họ chỉ thầm mong bắt lại được nhân sâm nghìn năm đáng chết này.
Đuổi một hồi, hai người đều há hốc mồm. Nhân sâm nghìn năm này đã sớm chạy mất dạng.
- Đáng chết!
Phương Lâm nghiến răng nghiến lợi mắng một tiếng. Lại để cho nhân sâm nghìn năm này chạy thoát.
- Thôi, nhân sâm nghìn năm có thể gặp không thể cầu. Cứng rắn cầu cũng không được.
Thanh Kiếm Tử khuyên giải nói.
Hai người than ngắn thở dài. Bọn họ cũng không lại đi tìm nhân sâm nghìn năm này nữa, tiếp tục đi về phía dưới vực sâu
Nhưng đi không bao lâu, hai người lại nhìn thấy được tung tích của nhân sâm nghìn năm này ở cách đó không xa.
Nhìn thấy thế, hai người lại giống như phát điên đuổi theo nó. Nhưng vẫn giống với vừa rồi, đuổi một đoạn lại không thấy nó nữa.
- Sao ta có cảm giác nó đang đùa giỡn chúng ta vậy?
Phương Lâm nhíu mày, trong miệng thì thầm.
Thanh Kiếm Tử cũng có cảm giác tương tự. Bằng không sau khi nhân sâm nghìn năm này chạy thoát, làm sao còn có thể xuất hiện ở gần hai người mình?
Sau đó, hai người nhiều lần phát hiện ra tung tích của nhân sâm nghìn năm. Nhưng sau mỗi lần đuổi theo ra ngoài, bọn họ lại không nhìn thấy được nhân sâm nghìn năm. Sau mấy lần như vậy, Phương Lâm và Thanh Kiếm Tử đều hiểu rõ nhân sâm nghìn năm này chính là đang cố ý đùa giỡn bọn họ.
Hai người đều cười gượng. Hai người bọn họ là người sống, tự nhiên bị một gốc cây nhân sâm thành tinh đùa bỡn, còn không thể nổi nóng.
Mấu chốt là mỗi lần nhân sâm nghìn năm này cố ý xuất hiện, bọn họ đều không thể làm như không nhìn thấy, vẫn sẽ đuổi theo. Điều này lặp đi lặp lại nhiều lần, hai người bất tri bất giác lại chậm trễ không ít thời gian.
- Nhân sâm nghìn năm này đã có linh trí. Ở nơi này chính là địa bàn của nó, chúng ta không có khả năng bắt được nó.
Thanh Kiếm Tử nói.
Vẻ mặt Phương Lâm rõ ràng không cam lòng và phiền muộn. Nơi này có một gốc nhân sâm nghìn năm, nhưng mình căn bản không chiếm được. Loại cảm giác này khiến cho hắn cảm thấy đặc biệt ủy khuất.
Thấy Phương Lâm hình như còn băn khoăn về cây nhân sâm nghìn năm này, Thanh Kiếm Tử lại nói thêm:
- Hiện tại không biết đám người Dương Phá Quân đi đâu. Chúng ta vẫn nên nhanh chóng tìm được bọn họ. Không thể ở lại chỗ này quá lâu.
Phương Lâm nghe vậy đành thở dài một tiếng. Hắn cũng không tính lại đuổi theo đuổi nhân sâm nghìn năm này nữa.
Ngay lập tức, hai người tiếp tục tiến về phía bên dưới. Trên đường đi, bọn họ thỉnh thoảng sẽ lại nhìn thấy nhân sâm nghìn năm này xuất hiện. Nhưng hai người đều không đuổi theo nó nữa. Cho dù trong lòng Phương Lâm đặc biệt rầu rĩ, cũng hắn vẫn lựa chọn tiếp tục đi xuống.
Nhân sâm nghìn năm này dường như còn chưa nghiền. Khi nhìn thấy hai người Phương Lâm và Thanh Kiếm Tử không đuổi theo nó, không ngờ nó nghênh ngang đi tới đi lui ở cách hai người không xa, giống như đang cố ý khiêu khích.
Nhìn thấy thế, hai người đều xanh mặt, nhìn nhau. Phương Lâm rất muốn xông qua ấn cây nhân sâm nghìn năm này ở trên mặt đất hung hăng giẫm lên nó vài chân.
- Nhân sâm này đang cố ý dụ dỗ chúng ta thôi. Không cần để ý tới nó.
Giọng điệu của Thanh Kiếm Tử có phần cổ quái nói.
Khóe miệng Phương Lâm khẽ giật. Mắt hắn nhìn thẳng không nhìn tới cây nhân sâm kia nữa, tiếp tục đi theo con đường của mình.
Thấy vậy, cây nhân sâm nghìn năm này lại càng lớn mật hơn. Nó lại tiến gần về phía hai người thêm một ít. Tuy rằng nó không có ngũ quan, nhưng bộ dạng ngó dáo dác, hình như đang cẩn thận quan sát hai người Phương Lâm cùng Thanh Kiếm Tử.
- Ngươi tới nữa đi. Tới gần thêm một chút nữa, xem ta có bắt ngươi hay không!
Tuy rằng Phương Lâm không nhìn sang, nhưng trên thực tế hắn vẫn đang chú ý tới gốc nhân sâm nghìn năm này. Khi thấy nó chậm rãi tới gần hai người mình, trong lòng hắn lại âm thầm cười lạnh.
Cứ như vậy, hai người đi hơn hai canh giờ, nhân sâm nghìn năm này cũng đi theo bọn họ hai canh giờ. Chỉ có điều nó trước sau lại không tới quá gần hai người. Khoảng cách gần nhất cũng ngoài mười bước.
Trong lúc đó, Phương Lâm nhiều lần không nhịn được muốn bắt cây nhân sâm nghìn năm này. Nhưng hắn vừa có động tác, nhân sâm nghìn năm lại cảnh giác lui về phía sau, căn bản không để cho Phương Lâm có bất cứ cơ hội nào có thể hạ thủ.
Thanh Kiếm Tử hoàn toàn không muốn để ý tới cây nhân sâm nghìn năm này. Vật quỷ này rõ ràng vô cùng khôn khéo. Muốn bắt được nó, trừ khi bao vây xung quanh nó, bằng không căn bản không làm được trò trống gì.
Càng đi xuống, khí bên trong vực sâu lại càng lạnh hơn. May là trong tay Phương Lâm có hồn mạng đan hỏa vẫn đang thiêu đốt. Tuy rằng hơi lạnh này dần dần lạnh hơn, lại tạm thời không ảnh hưởng tới hai người.
- Hơi lạnh này càng lúc càng lạnh giá hơn. Hiển nhiên chúng ta đã tới gần phía dưới vực sâu. Chỉ là không biết đám người Dương Phá Quân rốt cuộc đi đâu.
Thanh Kiếm Tử nói.
Phương Lâm liếc mắt nhìn xung quanh. Hắn không nhìn thấy nhân sâm nghìn năm này đâu, trong lòng có phần mất mát. Nhưng hắn cũng thản nhiên hơn, mở miệng nói:
- Hơi lạnh này có phần không bình thường. Chỉ sợ là do bảo vật hoặc lực lượng của trận pháp nào đó ảnh hưởng.
Thanh Kiếm Tử gật đầu. Hai người đi sâu xuống không biết bao lâu, chắc hẳn cũng phải đến một ngày một đêm, xung quanh đã ít băng vụn tuy bay. Hơi lạnh vô dùng dày đặc. Mặc dù có hồn mạng đan hỏa tồn tại, vẫn khiến cho hai người cảm thấy không mấy thoải mái.
- Tới rồi!
Phương Lâm nhíu mày, sau đó một bước đạp ở trên đất bằng. Chỉ có điều dưới chân hắn lại là một lớp băng dày cứng rắn. Phương Lâm không chú ý, thiếu chút nữa thì một bước trượt ra bầm dập mặt mũi.
Thanh Kiếm Tử cũng từ trên vách đá nhảy xuống, vững vàng rơi xuống mặt băng. Hai người ngẩng đầu nhìn vách đá dựng đứng này. Bọn họ đều cảm thấy nặng nề một hồi.
Lúc này, sợ rằng bọn họ đã tiến sâu đến bên trong hang động vô tận dưới lòng đất. Cũng không biết con đường trở về phải đi như thế nào. Nhưng lúc này bọn họ đã đi tới nơi này, chỉ có thể đi bước nào nhìn bước đó.
Hai người bắt đầu quan sát xung quanh. Bọn họ phát hiện nơi đây là một khe sâu hẹp dài.
Nói là khe nứt, thật ra cùng một loại với thung lũng. Chỉ có điều nơi này là sâu bên trong mặt đất, cho nên gọi là khe nứt càng thích hợp hơn.
Trong không khí có một ít băng vụn tung bay. Trong lúc hít thở, bọn họ đều cảm thấy có hơi lạnh thấu xương bị hút vào bên trong phổi. Nếu như là người thân thể gầy yếu đi tới nơi thế này, sợ rằng căn bản không kiên trì được bao lâu.
Hai người đi về phía một mặt của khe nứt. Bọn họ đi không bao lâu, lại nhìn thấy trên mặt băng xung quanh có rất nhiều thi thể nằm rải rác.
Những thi thể này đều bị đông cứng thành băng thi. Trên người bọn họ bị một tầng băng lạnh dày bao trùm, cho nên máu thịt đều duy trì vô cùng hoàn hảo, không bị mục nát giống như thi thể bình thường.
Hai người thận trọng kiểm tra những băng thi này. Tất cả đều không phải mới bị đông cứng lại gần đây. Hiển nhiên đã trải qua một khoảng thời gian rất dài.
- Đây là trang phục của Tử Hà tông ta mấy chục năm trước.
Thanh Kiếm Tử bỗng nhiên chỉ vào một người nói.
Phương Lâm đi tới nhìn. Người Thanh Kiếm Tử vừa chỉ thoạt nhìn là một người thanh niên hơn hai mươi tuổi. Hắn mặc trang phục của Tử Hà tông tuy rằng không quá giống với trang phục hiện tại, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được chỗ tương tự.
Bởi vậy có thể thấy được, người thanh niên này chắc là một trong nhóm người của Tử Hà tông năm đó được phái tới hang động vô tận dưới lòng đất. Chỉ có điều người này không có khả năng đi ra ngoài, bị chết ở nơi đây, còn biến thành băng thi.
- Không đúng, thi thể của hắn thế nào chỉ có nửa đoạn?
Phương Lâm bỗng nhiên nhíu mày hỏi.
Lúc này, Thanh Kiếm Tử mới phát hiện ra nửa người dưới của người thanh niên này đã không còn, hình như bị cứng rắn xé rách.
Phương Lâm bỗng nhiên cảm giác được có cái gì đó không đúng. Hắn lại nhìn kỹ những thi thể khác. Tất cả đều giống như người thanh niên của Tử Hà tông này. Thi thể của bọn họ đều không trọn vẹn. Nếu không phải thiếu cánh tay thì chính là thiếu chân. Thậm chí có người bị xé rách thành hai mảnh.
Gào!!!
Đột nhiên, một tiếng gầm thét đinh tai nhức óc từ phía sau hai người truyền đến.