Tuyệt Luyến - Chức Vân
Chương 15 :
Ngày đăng: 20:56 20/04/20
Hà Vĩ Tuấn đi rồi, bên trong lại khôi phục sự im ắng.
Hướng Hiểu Đông lặng lẽ nhìn cánh cửa đóng lại, xoay người muốn bước vào phía trong lại quên cổ tay vẫn bị Hà Húc Đông nắm lấy.
“Húc Đông… uông, tôi muốn nghỉ ngơi.” Cậu khẽ giãy dụa, Hà Húc Đông buông ra nhưng khi Hướng Hiểu Đông ngẩng đầu nhìn phát hiện anh ta đang nhìn mình, trong ánh mắt mơ hồ có lửa giận.
Anh ta lại tức giận? Vì sao?
“Húc Đông, anh…” Lời còn chưa nói dứt đã bị Hà Húc Đông kéo tay đi.
Hắn đạp cửa phòng đẩy Hướng Hiểu Đông ngã lên giường, Hướng Hiểu Đông mờ mịt trừng mắt khôi phục bình tĩnh, xoa xoa cổ tay bị đau.
Hà Húc Đông không nói một lời yên lặng theo dõi, vừa bỏ đi áo khoác vừa tiến lại bên giường ngồi xuống, Hướng Hiểu Đông không tự chủ lui về phía sau nhưng bị Hà Húc Đông hai tay chặn ở hai bên, thuận thế hôn môi đem cậu kéo trở về giường.
“Húc Đông, anh…Ô…”
Hắn không ngừng cố sức hút lấy môi lưỡi Hướng Hiểu Đông, giống như phát tiết tức giận nghiêm phạt hôn cậu.
“Hô… Uhm… Húc Đông… Đừng.” Hướng Hiểu Đông bị hôn đến phát đau, cậu bắt đầu khước từ người áp trên mình.
Hà Húc Đông một hồi mới buông ra, khi Hướng Hiểu Đông không ngừng thở dốc hắn lại ngậm lấy môi dưới của cậu liếm láp. Hai tay hắn cởi áo của Hướng Hiểu Đông, nửa người trên của cậu lỏa lồ dưới ánh đèn mờ mờ tựa như phát sáng, tản ra vẻ mê hoặc.
“A!” Hướng Hiểu Đông có chút kinh hoàng kêu lớn, bên tai nghe được tiếng khuy quần rơi xuống sàn nhà vang lên âm thanh, còn chưa kịp phản ứng hai tay đã bị Hà Húc Đông kềm giữ trên đỉnh đầu. Hắn lần thứ hai cưỡng hôn Hướng Hiểu Đông, che đi âm thanh kháng nghị cuối cùng, sau mới buông tay một đường hôn xuống cổ, khẽ cắn nụ hoa trước ngực Hướng Hiểu Đông.
“A… Ư…” Hướng Hiểu Đông run rẩy thở hổn hển, đầu ngực không ngừng bị bàn tay kia vuốt ve kích thích, hơn nữa bị hôn liên tục khiến nhiệt độ cơ thể lên cao, dục vọng chậm rãi chiến thắng lý trí, cậu không tự chủ thả lỏng thân thể đáp lại.
Hà Húc Đông buông tay đang chế trụ Hướng Hiểu Đông ra, chuyển sang nụ hoa bên cạnh, Hướng Hiểu Đông lần thứ hai rung động, hai tay chủ động ôm lấy cổ Hà Húc Đông kéo lên hôn sâu. Lưỡi cùng lưỡi kịch liệt giao triền, hơi nóng phả lên mặt, bọn họ không ngừng tìm kiếm hơi thở của nhau cho đến khi đối phương gần như không thở được.
Hà Húc Đông bắt đầu dùng răng khẽ cắn cằm Hướng Hiểu Đông, đầu lưỡi một đường kéo xuống vừa liếm vừa cắn cổ họng cậu.
“Ai… Ưhm…” Da thịt nơi bị Hà Húc Đông cắn hơi đau đớn, đầu lưỡi ấm áp lại liếm qua, mềm mại đem đến cảm giác tê dại từ cổ lên tai, Hướng Hiểu Đông thấp giọng rên rỉ tiếp nhận hô hấp đầy nhiệt khí bên tai.
Môi Hà Húc Đông ngậm lấy vành tai thì dừng lại, thấp giọng nói gì đó nhưng mơ hồ không rõ, Hướng Hiểu Đông vì thế mà nghe không được, chỉ cảm thấy người bên trên động tác nhẹ nhàng chậm chạp đi xuống dưới.
Hướng Hiểu Đông hoàn toàn rơi vào mờ mịt, Hà Húc Đông đã xả hạ dây lưng của cậu, kéo khóa giải thoát cho dục vọng khỏi quần áo vướng víu.
“A… Ha…” Hà Húc Đông không ngừng khiêu khích hạ thể của Hướng Hiểu Đông, thân thể cậu như bị lửa nóng thiêu đốt phát sinh tiếng rên rỉ.
Khi Hướng Hiểu Đông thấp giọng rên rỉ, Hà Húc Đông đột nhiên mở bung hai chân cậu một đường tiến nhập.
“A…Húc Đông…Húc Đông…” Hướng Hiểu Đông không ngừng kêu tên hắn, cậu ôm chặt lưng Hà Húc Đông, đầu tựa vào vai hắn đong đưa. Bọn họ không có một giây phút nào chuẩn bị, Hà Húc Đông thật sâu tiến nhập. Hắn bỏ ngoài tai tiếng kêu của Hướng Hiểu Đông mỗi lần đẩy tới, phóng túng hưởng thụ cảm giác cùng độ ấm cơ thể.
Khóe mắt Hướng Hiểu Đông tràn ra một giọt lệ, phân không rõ là bởi tình dục mãnh liệt hay bởi chính cậu ngày càng trầm luân.
***
Sáng sớm, ánh nắng nhạt chậm rãi tiến vào trong phòng, mùi vị hoan ái tỏa trong không khí, quần áo, đồ dùng mất trật tự rơi rớt xung quanh giường.
Hướng Hiểu Đông xụi lơ nằm trong lòng Hà Húc Đông, trên da thịt cậu đầy dấu vết hoan ái, chứng minh cả một đêm không ngừng bị hôn cắn.
Cậu nhắm mắt lại khẽ hít thở, cả đêm triền miên lấy đi sức lực của cậu, Hướng Hiểu Đông rất muốn ngủ nhưng cả đêm Hà Húc Đông không ngừng khơi mào dục vọng, cậu nhắm mắt lại chưa được một giờ thân thể đã bị dấy lên dục vọng mà tỉnh táo lại, đến cuối cùng cậu căn bản là tùy ý Hà Húc Đông chi phối, ngay cả một tia khí lực chống lại cũng không có.
Hiện tại là mấy giờ? Hình như trời đã sáng rồi. Hướng Hiểu Đông mờ mịt chuyển mình trong lòng Hà Húc Đông, không muốn mở mắt nhìn đồng hồ, cậu nghĩ muốn ngủ.
“Húc Đông… Tôi mệt mỏi quá… A…” Mí mắt cậu díp lại, nhỏ giọng cầu xin.
“Từ bỏ…A …Húc Đông… Ưhm…” Thân thể Hướng Hiểu Đông mềm mại dựa trên người Hà Húc Đông, theo nhịp đong đưa của anh ta mà phát sinh tiếng được tiếng mất, thanh âm ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn lại tiếng rên rỉ trong mũi.
Cho dù tâm tư trống rỗng, nhưng thân thể thân mật ma sát tiếp xúc khiến cậu vui vẻ, thế nên hai người một lần nữa lại chìm trong dục vọng.
Chỉ đến khi Hướng Hiểu Đông nghĩ rằng mình sắp ngất xỉu, Hà Húc Đông mới ngừng một đêm tình cảm mãnh liệt, cậu ngâm khẽ một tiếng ngã vào trong cánh tay Hà Húc Đông, sau đó tùy ý để anh ta chà lau hạ thân, kéo chăn đắp cho Hướng Hiểu Đông nằm ngủ.
Hướng Hiểu Đông nằm trên gối than nhẹ một tiếng lập tức nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Hà Húc Đông kéo chăn che khuất nửa người dưới, nằm nghiêng mình nhìn chăm chú vào người đang ngủ say, hắn đưa tay xoa xoa khuôn mặt cùng đôi môi vẫn còn đang sưng đỏ, trong lúc ngủ mơ Hướng Hiểu Đông lầm bầm gì đó, vô thức tự nhiên dúi mặt hướng về phía tay hắn.
Ánh mắt Hà Húc Đông âm trầm, hắn nhăn mày nhìn khuôn mặt điềm tĩnh say giấc, phút chốc bỏ tay ra. Hướng Hiểu Đông lập tức khe khẽ kháng nghị, sau lại yên ngủ.
“Thì sao?” Hà Húc Đông cuồng ngạo hừ lạnh một tiếng. “Cha.” Cái danh từ này đối với hắn mà nói hoàn toàn không có ý nghĩa.
Hà Húc đông không coi ai ra gì hôn lên vết đỏ trên má Hướng Hiểu Đông, tiếp đó hôn lên môi, căn bản mặc kệ những người phía sau kinh sợ hít khí lạnh.
Hướng Hiểu Đông cũng giật mình không nghĩ Hà Húc Đông trước mặt cha mẹ cậu làm vậy.
“Đừng chạm vào con ta.” Cha Hướng Hiểu Đông quả thực nổi trận lôi đình, người kia cư nhiên làm trò đùa giỡn con trai trước mặt ông. Hai người đàn ông khanh khanh ta ta thực sự quá không bình thường, quả thực khó coi, mất mặt đến cực điểm. Ông sao có thể để con trai của mình, đứa con trai duy nhất của mình trở thành cái loại người như thế!
“Hiểu Đông, theo ta về.” Cha Hướng Hiểu Đông gầm lên.
“Hiểu Đông …Hiểu Đông… Con về cùng mẹ đi.”Mẹ hai mắt đẫm lệ khẩn cầu.
Hướng Hiểu Đông đờ đẫn nhìn mẹ. Trở lại? Tình cảnh này bảo cậu làm sao có thể trở lại? Cậu làm sao đối mặt với Hiểu Thu? Làm sao đối mặt để cha mẹ cảm thông? Huống chi…
“Hiểu Đông không thể trở về với các người.” Hà Húc Đông không để ý đến ánh mắt ngạc nhiên, đem Hướng Hiểu Đông ôm vào trong lòng lạnh lẽo mở miệng “Cậu ấy là của tôi.”
Ngữ khí lần thứ hai làm cha Hướng Hiểu Đông nổi giận.
“Mày!” Ông tức giận hét lên “Đường đường là một thằng đàn ông lại đi ôm một thằng đàn ông khác, thật không bình thường! Bệnh hoạn!”
Hà Húc Đông nhếch môi cười nhạt không thèm quan tâm. Hướng Hiểu Đông trong lòng lại chấn động, trong mắt nổi lên vẻ thống khổ.
“Hiểu Đông, theo ta về.” Cha Hướng Hiểu Đông càng nghĩ càng giận, vừa nghĩ tới người từng khiến mình rất vừa lòng giờ trở thành kẻ xa lạ.
Hà Húc Đông nhếch mép cười cười “Tôi nói rồi cậu ấy không thể đi với các người.”
“Nó là con tôi. Cậu dựa vào cái gì nói không thể.” Vừa nói vừa kéo tay con trai.
“Hiểu Đông đã sớm là người của tôi.” Hà Húc Đông đẩy Hướng Hiểu Đông ra sau mình, ngăn tay cha Hướng Hiểu Đông lại, nhíu mày.
Hướng Hiểu Đông nhìn ra sự tức giận của Hà Húc Đông không khỏi kinh ngạc.
Cha Hướng Hiểu Đông sắc mặt cứng đờ “Nói chuyện nực cười gì vậy? Nó là con tôi, tôi muốn dẫn nó đi ai cũng không thể cản.”
“Bác Hướng.” Hà Húc Đông đổi giọng nói ôn hòa nhưng lạnh lùng “Hiểu Đông có ước định với cháu, cậu ấy không thể đi theo bác.”
“Mặc kệ có cái gì ước định, tôi tuyệt đối không chấp nhận.” Đàn ông cùng đàn ông … Nói thế nào cũng không thể chấp nhận.
“Thật sao?” Hà Húc Đông cười, trong mắt tản ra lãnh nhiệt, giọng điệu vẫn mềm nhẹ hòa hoãn “Hiểu Đông đã nguyện ý đem nửa cuộc đời để ước định với cháu.”
Hướng Hiểu Đông ngạc nhiên kinh hô, hoảng hốt lan tràn trong ngực. Lẽ nào anh ta muốn…
“Cậu nói bậy bạ gì đó?”
“Bác muốn biết sao?”
Quả nhiên. Hướng Hiểu Đông trong nháy mắt sắc mặt trắng xanh, cuống quít nắm lấy cánh tay Hà Húc Đông, lắc đầu dùng ánh mắt khẩn cầu anh ta đừng nói cho cha mẹ cậu biết.
Hà Húc Đông cúi đầu nhìn Hướng Hiểu Đông, đem cậu ôm vào trong lòng, ánh mắt lạnh lùng, ngập tràn tức giận tựa như chủ ý đã định.
“Không được. Húc Đông!” Hướng Hiểu Đông kinh hoảng cầu xin “Không được nói… Tôi cầu xin anh, không được nói.” Cậu tình nguyện để cha mẹ tức giận bọn họ vì yêu nhau mới ở cùng một chỗ chứ tuyệt không muốn cha mẹ biết giữa bọn họ chỉ là …
Nhưng lời cầu khẩn của cậu giống như không có chút ảnh hưởng nào đến quyết tâm của Hà Húc Đông, hắn thấp giọng bên tai cha Hướng Hiểu Đông nói mấy câu.
Không được… Hướng Hiểu Đông giãy dụa cũng không thoát khỏi vòng tay của Hà Húc Đông, chỉ biết tuyệt vọng nhìn anh ta.
Chốc lát sau chỉ thấy cha sắc mặt trắng xanh, tựa như gà trống rũ cánh, không dám tin tưởng ngẩng đầu nhìn Hướng Hiểu Đông.
“Hiểu Đông….” Cha Hướng Hiểu Đông kêu khẽ, không dám tin, xấu hổ, hối hận, đủ loại tâm tình hiện lên trên mặt.
“Không!” Hướng Hiểu Đông không khống chế được giãy dụa, gào thét “Anh vì sao phải nói? Vì sao?” Vì sao? Vì sao không cho Hướng Hiểu Đông này trước mặt cha mẹ giữ lại chút tôn nghiêm? Vì sao phải đối xử với cậu như thế?
Một đêm không yên giấc lại liên tục bị kích động khiến cho trước mặt Hướng Hiểu Đông tối sầm, trước khi mất đi ý thức trong lòng dâng lên một loại cảm giác chưa từng có—–
Cảm giác căm hận.