Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 226 : Người nào là thật?

Ngày đăng: 05:35 19/04/20


Nhìn thi thể này, Đông Bá Tuyết Ưng cũng rất bình tĩnh. Nhân loại và ma thú nhất tộc, thổ dân Siêu Phàm đều là cạnh tranh không gian sinh tồn, không cho phép thương hại, một khi cho chúng nó cơ hội, chúng nó sẽ nhanh chóng vồ ngược tàn sát nhân loại khắp nơi. Ở trong lịch sử Hạ tộc còn có thời kì rất đáng thương rất đáng buồn.



“Loan đao của nó rất quỷ dị, nhưng phương diện này lại thua thương pháp của ta một bậc.” Đông Bá Tuyết Ưng thầm nghĩ, “Xem ra Đăng Sơn lộ đoạn thứ nhất uy hiếp đối với ta rất thấp, nhưng càng lên cao, uy hiếp là kịch liệt tăng! Hy vọng có thể thật sự mài giũa thương pháp của ta, khiến thương pháp của ta trở nên hoàn thiện.”



Một cú đâm đó, nhìn như uy lực cực lớn, nay cũng đã xé rách ra vết nứt không gian.



Nhưng vẫn không thể khiến Đông Bá Tuyết Ưng hài lòng.



Hắn có thể cảm giác được, một thương này của mình rõ ràng không đủ hoàn mỹ!



Đát đát đát...



Đông Bá Tuyết Ưng tiếp tục tiến lên từng bước một, đi hướng chỗ sâu hơn của con đường đá phiến.



“Đăng Sơn lộ đoạn thứ hai!”



Đi ra khỏi phạm vi sương trắng, Đông Bá Tuyết Ưng đi ở trên đường đá phiến, bỗng cảm giác được lực lượng vô hình áp bách về phía linh hồn.



Tất cả sớm ở trong dự liệu, Đăng Sơn lộ đoạn thứ hai này đặc thù chính là áp bách đối với linh hồn sẽ càng lúc càng lớn, cái này sẽ khảo nghiệm linh hồn cùng tâm linh! Mặc dù cảnh giới đủ cao, nếu tôi luyện đối với tâm linh không đủ, cũng căn bản không thể bình yên thông qua một đoạn đường này. Mà đọc thật ra ảnh hưởng đối với tâm linh một người là phi thường rõ ràng.



Cuộc sống lịch duyệt, đọc sách, tìm hiểu thiên địa tự nhiên, đều có thể ảnh hưởng tâm linh.



Đông Bá Tuyết Ưng trải qua gần mười lăm năm thời gian, xem xong vô số hồ sơ Bán Thần, hắn cũng có thể cảm giác tâm linh bản thân lột xác! Cái gọi là ‘không nghi hoặc thì không sợ’, khi xem hồ sơ quá nhiều, xem tình huống cuộc đời vô số Bán Thần, đối với năm tháng kế tiếp của mình Đông Bá Tuyết Ưng đã có nhận thức phi thường rõ ràng, đối với thế giới chân thật này cũng có nhận biết căn bản.
Chung quanh thổ dân Siêu Phàm làn da xanh kia thì là khí lạnh thấu xương, hàn khí tràn ngập ra, đóng băng tất cả. Thân thể Đông Bá Tuyết Ưng có Siêu Phàm đấu khí hộ thể, nhưng vừa bị khí lạnh thấu xương đó xâm nhập, cũng cảm giác toàn thân giật mình một cái. Hộ thể Siêu Phàm đấu khí cũng kịch liệt tiêu hao.



Một lửa nóng cháy, một khí lạnh thấu xương.



Hai cái va chạm!



Băng hỏa hoàn toàn tương phản, khiến Đông Bá Tuyết Ưng cảm thấy phi thường khó chịu. Hắn cũng muốn thao túng lực lượng thiên địa áp chế, nhưng hai gã thổ dân Siêu Phàm này hiển nhiên là trời sinh đã am hiểu thao túng, hơn nữa trên cảnh giới cũng đều đạt tới Vạn Vật cảnh tầng thứ ba, bắt đầu thao túng, căn bản không phải Đông Bá Tuyết Ưng có thể ngăn chặn.



Ở trong hoàn cảnh băng hỏa bao trùm, con đường lát đá lại có linh hồn áp bách bao phủ mọi lúc, loại cảm giác này cực kì bất ổn! Nhưng lúc này còn đối diện tử vong uy hiếp!



Quá nhanh!



Hai người bọn họ đều tự vung rìu trong tay, một cây rìu mang theo tia sáng màu lửa đỏ, hư không cũng bị chém chấn động vặn vẹo. Một cây rìu khác mang theo tia sáng băng hàn, nơi đi qua, tất cả đều như bị đông lại.



“Đang.”



Đông Bá Tuyết Ưng nhanh chóng bạo lui, đồng thời trường thương giống như mãng xà bắn ra, chặn một cây rìu ánh sáng màu lửa đỏ ở gần nhất.



Oành ~~~



Một luồng lực lượng cường đại xuyên thấu qua cây rìu nghiền áp đến, khiến Đông Bá Tuyết Ưng không kìm được bay ngược đi, va chạm ở trên màng pháp trận bên cạnh con đường lát đá, ‘Phốc!’ một tiếng, sau lưng cũng hoàn toàn dán ở trên một bức tường hư không, trên màng bức tường hư không cũng hiện lên rất nhiều hoa văn pháp trận.