Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 227 : Quy tắc ảo diệu (1)

Ngày đăng: 05:35 19/04/20


“Lực lượng thật cường đại, hai thổ dân Siêu Phàm này chỉ sợ đều đã đạt tới Thánh Cấp đỉnh phong.” Đông Bá Tuyết Ưng lập tức biết được thực lực hai người này.



Thổ dân Siêu Phàm Thánh Cấp đỉnh phong, cảnh giới đều là Vạn Vật cảnh tầng thứ ba! Một kẻ am hiểu hỏa diễm, một kẻ sở trường hàn băng, đều là ảo diệu phi thường bình thường.



Chỉ luận thân thể.



Hai thổ dân Siêu Phàm triệt để đè ép Đông Bá Tuyết Ưng, Đông Bá Tuyết Ưng dù sao mới Phi Thiên cấp đỉnh phong, chênh lệch quá lớn.



Mà trên cảnh giới thì trái ngược.



Đông Bá Tuyết Ưng là xa xa bao trùm ở trên bọn hắn.



Loại hàn băng, hỏa diễm nóng rực cấp độ rất thấp này, mặc dù hình thành ‘chân ý’, so với Đông Bá Tuyết Ưng cũng yếu hơn một bậc. Đông Bá Tuyết Ưng ‘Thủy hỏa phong’ ba loại ảo diệu kết hợp, quả thực huyền diệu vô cùng.



“Lực không thể kháng! Dựa vào cảnh giới thủ thắng!” Đông Bá Tuyết Ưng lập tức hiểu ra điểm ấy, hắn nay cũng chỉ có thể cứng đối cứng với Siêu Phàm Thánh Cấp trung kỳ.



“Giết.”



“Giết hắn!”



Hai gã thổ dân xấu xí thừa cơ đuổi theo, muốn tiêu diệt gọn.



Bỗng bóng người Đông Bá Tuyết Ưng mơ hồ, xuất hiện ước chừng sáu cánh tay, cầm ba thanh trường thương màu đen, điều này làm hai gã thổ dân xấu xí sửng sốt.



Ồ?



Sao lại biến thành sáu cánh tay, ba thanh trường thương? Cái nào là thật?



“Vù.” Bóng người Đông Bá Tuyết Ưng lại lần nữa mơ hồ, bỗng phân hoá thành ba cái bóng người.



Chỉ thấy ba thanh niên đồ đen đứng ở phía trước, ai cũng là sáu cánh tay ba cây trường thương.
Đứng ở chỗ đỉnh núi ngẩng đầu nhìn hướng bầu trời, đã có thể xa xa nhìn thấy một tòa kiến trúc ở giữa mây mù, đó là cái gọi là —— Thiên Khung Lao Ngục! Là Hạ tộc dùng để giam giữ lượng lớn dị tộc hung tàn cường đại.



“Đây là đối thủ của ta?” Đông Bá Tuyết Ưng nhìn lão giả nhỏ gầy khoanh chân ngồi chỗ đỉnh núi phía trước.



Lão giả nhỏ gầy chỉ mặc da thú, toàn thân đầy lông, ánh mắt đục ngầu, cứ như vậy hai chân khoanh cùng một chỗ ngồi ở nơi đó, ngây ngốc ngơ ngác ngẩng đầu nhìn trời cao, nhìn Thiên Khung Lao Ngục trên trời cao.



Bỗng lão già nhỏ gầy này như có điều phát hiện nhìn về phía Đông Bá Tuyết Ưng phía trước.



“Sẽ có một ngày.”



Con mắt đục ngầu của lão già nhỏ gầy bỗng trở nên tràn ngập lệ khí, phát ra thanh âm trầm thấp, “Thiên Khung Lao Ngục sẽ bị công phá, Hạ tộc nhân loại các ngươi cuối cùng sẽ diệt vong!”



“Diệt vong? Chỉ bằng các ngươi đám thổ dân Siêu Phàm này?” Đông Bá Tuyết Ưng cười lạnh, “Đừng có nằm mộng!”



“Hạ tộc vẫn tự tin như thế.” Lão già nhỏ gầy cười lên ha ha, ngực phập phồng, cười đến mức thân thể cũng chấn động, “Ta thật sự thật sự rất chán ghét sắc mặt Hạ tộc các ngươi! Thật muốn đem toàn bộ nhân loại Hạ tộc các ngươi tàn sát hết. Ta không làm được, nhưng hôm nay Hạ tộc các ngươi thế mà để ta tới thủ một đoạn cuối cùng, còn bảo ta toàn lực ra tay, nếu giết ngươi sẽ có trọng thưởng... Ha ha, yêu cầu tốt như vậy, ta sao có thể không thỏa mãn các ngươi chứ?”



“Bớt nói nhảm, nhận lấy cái chết!”



Đối mặt tên điên này, Đông Bá Tuyết Ưng lập tức thân hình mơ hồ biến ảo.



Ào.



Lập tức phân hoá hiện ra ba gã Đông Bá Tuyết Ưng, ai cũng hiện ra sáu tay, tổng cộng chín thanh trường thương.



“Còn chưa nắm giữ chân ý, đã có thể hiện ra ảo ảnh chân thật như thế, ngươi ở Hạ tộc, cũng được tính là tinh anh nhỉ.” Lão già nhỏ gầy chậm rãi ngẩng đầu, “Giết chết một tinh anh trong Siêu Phàm, quá có ý tứ.”



Ông ——



Một luồng dao động kỳ dị xuất hiện ở trên người lão già nhỏ gầy này.