Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 8 : Quyết định

Ngày đăng: 05:32 19/04/20


"Hả?" Tông Lăng, Đồng Tam đều nhìn Đông Bá Tuyết Ưng, chờ đợi quyết định của hắn.



Nói từ góc độ tình cảm bọn họ kỳ thực là không muốn xa Tuyết Ưng, dù sao khoảng cách giữa học viện Trường Phong và Tuyết Ưng lĩnh có hơn ba vạn dặm, một khi tiến vào học viện phải ở luôn ở trong học viện, ở trong học viện bình thường cũng phải vượt qua thời gian sáu năm, có ít người thậm chí ở trong học viện mười mấy năm mới được tốt nghiệp. Tách ra thời gian dài như vậy, sao bọn họ cam lòng cho được?



Hai ông già này cũng không con cái, hơn nữa tình cảm bọn họ và vợ chồng Đông Bá Liệt cũng rất sâu, ở trong lòng Đồng Tam, Mặc Dương Du là người chủ nhân quan trọng nhất của hắn. Tông Lăng kỳ thực vẫn có một chút tình cảm với Mặc Dương Du, nhưng hắn chỉ là một con Lục Tí Xà Ma... Mặc Dương Du là không chịu nhận, lúc trước cùng chung nhóm mạo hiểm, Mặc Dương Du cuối cùng cũng lựa chọn Đông Bá Liệt.



Sau đó Mặc Dương Du mang thai, hai người này cũng rất vui vẻ! Cùng theo tới đây, Tuyết Ưng sinh ra, bọn họ nhìn Tuyết Ưng lớn lên! Kỳ thực ở tận đáy lòng, bọn họ coi Tuyết Ưng chính là con của chính mình.



Thật sự muốn tách ra một thời gian dài? Bọn họ thật sự không nỡ lòng bỏ.



Nhưng "Học viện Trường Phong" là nơi tốt nhất tỉnh An Dương, đối với sự trưởng thành của Đông Bá Tuyết Ưng có trợ giúp rất lớn.



"Cháu quyết định không đi." Đông Bá Tuyết Ưng nói.



"Tại sao?" Tông Lăng vội la lên.



"Tại sao không đi, cháu muốn trở thành một tên kỵ sĩ mạnh mẽ, học viện Trường Phong là nơi tốt nhất, chúng ta muốn đi còn không đi được, chờ tới năm sau, cháu mười một tuổi, thì cũng không có cách nào đi vào." Đồng Tam cũng vội la lên.



Người yếu, là không có tiền đồ.



Đây là một thế giới của người mạnh! Nhà giàu quý tộc đều là có vũ lực mạnh mẽ.



"Cháu không nỡ rời xa Thạch Đầu?" Tông Lăng bỗng nhiên nói.



Đông Bá Tuyết Ưng gật đầu nói: "Cháu xác thực không nỡ xa Thạch Đầu, nó năm nay mới bốn tuổi, nó lại không thân với các chú... Nó quấn cháu nhất, thậm chí đến bây giờ mỗi ngày đều ngủ cùng cháu, Thạch Đầu hiện giờ cũng không còn ấn tượng gì với cha mẹ, nó chỉ cần người anh trai này, cháu không muốn tuổi thơ của nó đã không còn cha mẹ, lại không có cả anh trai!"



Tông Lăng, Đồng Tam trầm mặc, bọn họ xác thực cảm thụ được sự bảo vệ của Tuyết Ưng với em trai.




"125 tên kỵ sĩ Siêu Phàm có thể lưu danh trong lịch sử, có 109 tên chưa từng gia nhập học viện! Vì lẽ đó, cháu cũng sẽ không gia nhập học viện." Đông Bá Tuyết Ưng nói.



"Ha ha, đó là bởi vì cháu theo đuổi tầng cao, đối với rất nhiều đứa bé mà nói có thể trở thành là kỵ sĩ Thiên Giai là tốt lắm rồi, trở thành kỵ sĩ cấp Tinh Thần thì càng ghê gớm. Có mấy người dám đem mục tiêu đặt cao như vậy, tới "Sinh mệnh Siêu Phàm"?" Tông Lăng cười nói, "Xem từ việc bồi dưỡng kỵ sĩ Siêu Phàm trở xuống, trường phái học viện vẫn có sự trợ giúp rất rõ ràng, chí ít rất nhiều rất nhiều kỵ sĩ đều là trường phái học viện."



"Ừm." Đông Bá Tuyết Ưng gật đầu.



Hắn tán thành điểm này.



Nhưng mục tiêu của hắn càng xa hơn!



"Cháu xem những bút ký kia đều có tổng kết số liệu, không hổ là con trai của A Du, nếu như cháu đi làm pháp sư, e rằng cũng có tiền đồ." Tông Lăng tán dương, pháp sư chính là cần phân tích nghiên cứu thiên địa ảo diệu, tư duy kiểu này rất trọng yếu, mỗi một pháp sư thực sự mạnh mẽ đều rất có trí tuệ.



"Đáng tiếc tinh thần lực của cháu không đủ." Đông Bá Tuyết Ưng cười nói, "Không phải mầm giống làm pháp sư."



Khác với kỵ sĩ.



Kỵ sĩ chỉ cần khổ luyện, có quyết tâm, mỗi người không phân biệt nam nữ đều có thể cố gắng một lần.



Pháp sư yêu cầu về thiên tư quá cao, đầu tiên lực lượng tinh thần yêu cầu liền rất cao! Lực lượng tinh thần không đủ, căn bản cũng không có cả tư cách thử nghiệm.



"Thạch Đầu nó hết năm nay là năm tuổi, hiện tại cũng có thể thử xem, xem lực lượng tinh thần như thế nào." Đông Bá Tuyết Ưng nói rằng, "Nói không chắc hiện giờ đã có thể đạt đến nhập môn."



Lực lượng tinh thần càng sớm đạt đến nhập môn, nói rõ thiên phú càng cao.



Bình thường trước lúc mười tuổi cũng không đạt tới nhập môn, liền không hi vọng! Mẹ đạt đến nhập môn lúc sáu tuổi