Tỷ Phu Vinh Dự

Chương 32 : Xuất thành ý xin lỗi (1)

Ngày đăng: 08:13 19/04/20




"Lên xe." Cát Linh Linh quát lên.



Ta do dự một chút, cuối cùng vẫn lên xe.



"Ông!" động cơ Ferrari lại phát ra âm thanh ông ông đặc biệt. Nhưng lúc này nó khiến ta không hề cảm thấy thoải mái. Ta không dám nói gì, cũng không dám thở mạnh. Trên mặt đã hết đau, nhưng trong lòng buồn bực muốn chết. Cát Linh Linh cũng không nói chuyện với ta, ta dùng khóe quan sát nàng, phát hiện nét mặt nàng lạnh lùng tới cực điểm. Ta cảm thấy thập phần ủy khuất, thầm nghĩ có thể trách ta sao? Là ngươi nhào về phía trước mà.



"Cũng không thể toàn bộ trách ngươi, là ta không cẩn thận."



Cát Linh Linh nói chuyện, nhưng ngữ khí lạnh như băng.



Cái gì vậy? Đây là xin lỗi sao? Không giống. Trách cứ sao? Rất giống. Ta vẫn không nói lời nào, lúc này ta cái gì cũng không muốn nói.



"Đây là số điện thoại của Phàn Ước, ngươi có đi hay không thì cho người ta một câu trả lời thuyết phục."



Cát Linh Linh nhét tờ giấy lên người ta. Ta không nói gì, tờ giấy cũng không cầm, trong lòng lại nghĩ nhanh về nhà, tắm rửa rồi ngủ một giấc.



Cát Linh Linh hừ lạnh một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa, trong xe là sự yên lặng.



Ferrari chạy như bay trên con đường trống trải, bởi vì tốc độ quá nhanh, mắt ta dần dần phóng đại, ta hoảng sợ nói:"Có thể chậm một chút hay không?"



"Nhìn bộ dạng ngươi chẳng có chút phong độ nam nhân, hừ !""



Cát Linh Linh hừ lạnh một tiếng. Không những không giảm tốc độ mà còn nhấn ga, chiếc Ferrari phóng đi như viên đạn giống bay khỏi nòng súng.



Cây cối, phòng ốc...... tất cả như bay ngược lại, ta sợ tới mức trái tim như muốn tung ra , vội vàng buộc giây an toàn, rống lên:"Chậm một chút! Chậm một chút ! Ta sai rồi! Ta sai rồi còn không được sao? Ta mới hai mươi sáu, còn không muốn chết."



Đáng tiếc, lời xin lỗi thành khẩn của ta không thể đổi lấy thương cảm của Cát Linh Linh. Nàng vẫn không nói gì, ngay cả lúc quẹo hay qua đèn đỏ cũng không giảm bớt tốc độ. May mắn lúc này trên đường rất thưa thớt, bằng không thì ta sẽ bị chết rất oan. Nhớ tới những mỹ nữ như Phàn Ước cùng Chương Ngôn Ngôn còn chưa có cua được đa phải chết, ta sẽ trở thành quỷ oan. Thời khắc nguy hiểm ta còn muốn cua nữ nhân, xem ra sắc tâm đã lan đến xương tủy.



"K-Í-T..T...T" Một tiếng phanh trầm đục vang lên, xe rốt cục ngừng lại, ngực ta thở hổn hển muốn nôn, sắc mặt trắng bệch .


"Hỏi xong chưa? Hỏi xong thì để ta đi ngủ." Ta lại gục đầu ngủ say, nhưng ta biết rõ Tiểu Quân nhất định không để yên.



Quả nhiên, Tiểu Quân bắt đầu nỏi giận :"Linh Linh tỷ đã có trượng phu, là người có gia đình, không cho ngươi phá hoại gia đình người ta. Hơn nữa lần này ta tiến công ty kt toàn bộ nhờ Đỗ quản lý, ngươi không thể làm chuyện có lỗi với Đỗ quản lý. Ngươi vừa thấy nữ nhân xinh đẹp thì đã híp mắt lại, người khác ta không nói , nhưng không cho ngươi đánh chủ ý lên người Linh Linh tỷ. Ta...... Ta tức giận."



"Này, đồng chí Tiểu Quân, ngươi đừng có mà vừa thấy bóng đen đã nổ súng. Cho dù ca ngươi thích ngắm nữ nhân cũng không thể bảo ta đánh chủ ý a? Ai kêu nàng Cát Linh Linh xinh đẹp như vậy, ta xem thêm vài lần cũng không phạm pháp a?"



Ta lớn tiếng kêu oan, hạ quyết tâm kiên quyết phủ nhận đến cùng.



"Hừ, ánh mắt ngươi nhìn Linh Linh tỷ chính là bất đồng với nhìn nữ nhân khác, tối hôm qua ta vẫn chú ý ánh mắt ngươi nhìn Linh Linh tỷ, quả thực tựu là dâm tà , nước miếng đều chảy ra . Đừng cho là ta còn chưa hiểu chuyện, ta rất khéo tay, tú ngoại tuệ trung, băng thanh ngọc khiết...... Còn có...... Còn có......"



"Ân, còn có rất biết tám." Rốt cục đến phiên ta chen lời.



"Chúc mừng ngươi Lý Trung Hàn, hôm nay ngươi đừng muốn ngủ ."



Tiểu Quân cười lạnh một tiếng, đôi bàn tay trắng như phấn trút xuống như mưa. Ta cười ha ha, giơ tay ngăn cản. Đột nhiên, tay nàng đánh lên cánh tay trái của ta khiến ta đau nhức một hồi, nhịn không được quát to một tiếng. Nghĩ thầm vị biểu muội này từ lúc nào luyện được Thiết Sa chưởng vậy? Đánh người ta đau nhức như vậy.



"Biết đau à nha? Biết sự lợi hại của Lý Hương Quân chưa? Nhìn ngươi về sau còn dám nói ta là ba tám hay không? Lý Trung Hàn ngươi mới là ba tám."Tiểu Quân bộ dạng đuổi tận giết tuyệt, quyết không buông tha.



"Ôi, ôi......"



Ta không phải giả vờ, thật sự rất đau, đau đến mức mặt chuyển xanh. Tranh thủ thời gian bắt lấy hai tay Tiểu Quân ngăn nàng tiếp tục đánh xuống.



Tiểu Quân đột nhiên kêu to:"Ca, tay của ngươi như thế nào ứ xanh như vậy? Nhanh cho ta xem một chút."



Nàng bắt lấy cánh tay ta xem xét, đột nhiên kêu sợ hãi:"Đây là làm sao vậy? Ca, ngươi thực cùng người ta đánh nhau ư? Như thế nào lại bị như vậy? Có đau hay không?"



Lúc này ta mới phát hiện cánh tay trái còn có chân trái, thậm chí eo trái đều tím đen, thoạt nhìn có chút khủng bố. Ta đột nhiên nhớ lại vụ đụng xe tối hôm qua, đoán chừng chỗ tổn thương này chính là hậu quả. Tuy đau đớn nhưng ta vẫn cảm động, Tiểu Quân vành mắt đã hồng hồng, nhìn ra được nàng quan tâm ta cỡ nào. Có Tiểu Quân tha thiết quan tâm, vết thương cũng đỡ rất nhiều. Ta tranh thủ an ủi nàng:"Không có việc gì, hết đau rồi."