Tỷ Phu Vinh Dự

Chương 44 : Chiếc vòng cổ bạch kim (1)

Ngày đăng: 08:13 19/04/20




Ta hít một hơi hơi lạnh. Mặc dù sớm biết số tiền Đái Tân Ni tham ô rất lớn, nhưng từ miệng Cát Linh Linh nói ra vẫn khiến ta rung động không thôi. Ta thầm nghĩ Đái Tân Ni quá lớn mật rồi.



"Sợ rồi sao? Nói những bí mật này cho ngươi là để ngươi biết ai đối tốt với ngươi." Cát Linh Linh tựa hồ quyết lôi ta ra khỏi bên người Đái Tân Ni mới thôi.



"Ta chọc giận ngươi, ngươi tại sao còn đối tốt với ta? Chẳng lẽ ngươi thích ta?" Ta lộ vẻ cảm kích.



Cát Linh Linh nhìn ta phong tình vạn chủng:" Trước kia ta không có chút cảm giác nào với ngươi. Bất quá, hôm nay ta lại có chút thích ngươi."



"Hôm nay?" Ta vừa buồn bực lại vừa hiếu kỳ.



"Chính bởi vì cái vòng cổ bạch kim ngươi tặng ta. Ta có thể nói cho ngươi biết, hôm nay không phải sinh nhật Phàn Ước mà là sinh nhật ta. Vốn dĩ chiếc vòng cổ này là ta muốn mua để tặng cho chính mình làm quà sinh nhật, không ngờ ngươi lại tới trước, càng không ngờ ngươi lại đưa cho ta. cảm giác mất đi rồi lại có được thật sự rất tuyệt, ta rất cao hứng."



Cát Linh Linh còn đang say mê trong ký ức, vẻ mặt thì đang hiện lên vẻ hân hoan rực rỡ, còn ta lại giận tím mặt:"Nngươi đã thích nó như thế, vậy vì sao còn ném nó đi?"



"PHỤT." Cát Linh Linh cười to, nàng cầm chiếc túi xách lên, rút ra một cái túi gấm, chỉ thấy hai mắt tỏa sáng, một sợi dây chuyền bạch quang xuất hiện trước mắt ta. Sợi dây tinh mỹ hình tinh nguyệt nói cho ta biết đây chính là lễ vật ta tặng cho Cát Linh Linh.



Mắt của ta như muốn rớt ra, vội vàng hỏi:"Vậy thứ ngươi ném ra cửa sổ là cái gì?"



Cát Linh Linh che miệng bật cười:"Ha ha, chỉ là chút trứng cá muối thôi, ngươi thật ngốc nghếch, đến giờ còn chưa phát hiện được, vòng cổ xinh đẹp như vậy, ta làm sao có thể ném đi được chứ?""



"A!" Ta kinh hô. Đều nói nữ nhân đều giỏi đóng kịch, nữ nhân thành thục diễn lại càng tự nhiên, ta bội phục không thôi. Ta có chút mất hứng mà than phiền "Ngươi lừa ta thật khổ."



Cát Linh Linh không thèm để ý, không thèm đap lại lời ta:"Vậy ngươi nói xem, ta deo cái vòng cổ này có thật là không bằng Tiểu Phàn sao?"



Ta rõ ràng cảm nhận được ánh mắt của Cát Linh Linh, lắc đầu liên tục:"Không, cái vòng cổ này ngoài ngươi ra không ai có thể xứng đáng đeo nó, ngươi đeo là đẹp nhất."



Nghe lời nịnh nọt như vây, Cát Linh Linh làm sao có thể không ôn nhu được chứ, liền ngượng ngùng như một thiếu nữ nói với ta:" Ngươi đã nói như vậy, vậy ngươi có thể giúp ta đeo nó lên không?"



Ta lập tức gật đầu mãnh liệt:"Rất sẵn sàng, rất vinh hạnh được phục vụ đại mỹ nữ."


"Mười Phàn Ước cũng không bằng ngươi." Ta say mê thưởng thức mùi thơm trên người Cát Linh Linh.



"Ngươi mau thả ta ra?" Vành tai và mái tóc bị kích thích triền miên lại khiến Cát Linh Linh khó có thể ức chế tình cảm của nàng, đôi chân vung vẩy, đá văng chiếc giầy, lộ ra phấn nộn bàn chân.



"Ta không thả." Đầu lưỡi của ta liếm lên xương quai xanh của nàng, càng lúc càng hạ xuống thấp hơn.



"Ngươi đừng như vậy. Nếu như ngươi bây giờ buông tay, có lẽ về sau ta sẽ cho ngươi cơ hội." Cát Linh Linh tựa hồ đang đấu tranh tâm lý dữ dội.



"Ta không quan tâm đến về sau, ta chỉ quan tâm hiện tại thôi." Thanh xuân vô giá, thời gian như thoi đưa, thêm một giây hưởng thụ mỹ nhân là hơn một phần hạnh phúc, làm sao còn quan tâm cái sau này nữa.



"Tiểu Phàn ở bên đó, vạn nhất nàng nhìn thấy thì làm sao bây giờ?" Nàng vẫn còn cố đưa ra những lí do hoang đường



"Thấy thì cũng thấy rồi." Ta không cho là đúng. Nghĩ thầm tuy thanh xuân xinh đẹp Phàn Ước, nhưng so sánh với Cát mỹ nhân quả thực như cống rãnh mà đòi sóng sánh với đại dương.



"Thực đáng giận, đừng có sờ nữa! Dù sao cũng không thể làm, ngươi muốn như thế nào mới bằng lòng buông tay?"



Cát Linh Linh cố ngăn bàn tay ngày càng lớn mật của ta, nhưng tay ta càng phát tác hơn, mấy lần trượt vào quần lót của nàng.



"Hôn ta."Ta nỉ non.



"Không được, ta tuyệt đối sẽ không thân thiết với nam nhân nào ngoại trừ lão công của ta." Cát Linh Linh mạnh mẽ lắc đầu.



"Vậy sao? Thế thì cũng không có nghĩa là nam nhân khác không thể thân thiết với ngươi." Nói xong, ta đè nàng xuống cưỡng hôn.



"Ư A...." Cát Linh Linh phẫn nộ trốn tránh, còn ta cố truy đuổi cái miệng của nàng. Phản kháng cũng không kịch liệt như trong dự đoán của ta, ta từng chút một dùng đầu lưỡi cạy mở răng nàng. Cát Linh Linh cắn chặt hàm răng, cự tuyệt của ta xâm nhập.



Kỳ thật, nam nhân chỉ cần có thể hôn lên miệng của nữ nhân, nữ nhân cuối cùng cũng sẽ há miệng ra. Bởi vì nàng muốn hô hấp, chỉ hít thở qua mũi không cách nào kịp được, vì thế chỉ có biện pháp là há miệng ra.