Tỷ Phu Vinh Dự

Chương 45 : Chiếc vòng cổ bạch kim (2)

Ngày đăng: 08:13 19/04/20




Thế nhưng mãi mà Cát Linh Linh vẫn chưa chịu hé miệng ra, nàng rất có thể chịu, nhưng ta không thể nhẫn nhịn. Ta dùng ngón tay kẹp lấy núm vú nàng, ngón tay hung ác chà xát một hồi, Cát Linh Linh lập tức toàn thân run rẩy, cái miệng nhỏ nhắn lập tức mở ra. Ta lựa đúng thời cơ, đưa đầu lưỡi vào rồi điên cuồng thôn phệ trong miệng nàng.



"Ô ô......"



Không có vị gì tuyệt hơn so giọt nước miếng của nữ nhân, với Cát Linh Linh càng là như thế, ta cố gắng nuốt vào tất cả, còn muốn ngậm lấy một chiếc lưỡi mềm mại. Đột nhiên, Cát Linh Linh ngậm miệng lại cắn đầu lưỡi của ta, ta kinh hãi, tranh thủ thời gian mở to mắt, trông thấy Cát Linh Linh giống như cười mà không phải cười. Ta tâm khẽ động, tay trái lướt qua nàng vùng rốn bằng phẳng, thăm dò xuống phía dưới.



"Ôi, đừng cắn." Tay cũng bị bắt chặt, đầu lưỡi của ta cũng bị Cát Linh Linh dùng sức cắn, ta oa oa kêu to.



"Còn biết đau à? Còn không buông cái tay thúi của ngươi ra?"



Xóa đi nướt bọt trên môi, Cát Linh Linh nhìn thoáng qua Phàn Ước trên giường.



"Linh Linh tỷ, ngươi đừng lừa gạt ta. Có thể nói cho ta biết, ngươi có phải tới tháng thật hay không ?"



Buông lỏng hai tay ra, ta vẫn đang chưa từ bỏ ý định. Tuy nhiên ta biết có hỏi cũng như không, nhưng ta vẫn cố muốn hỏi.



"Ngươi không tin?" Cát Linh Linh chớp mí mắt, bắt đầu sửa sang lại quần áo.



Ta chằm chằm vào bộ ngực no đủ mãnh liệt nuốt nước miếng:"Ta có chút không tin, ta muốn nhìn một chút."



"Ngươi thực buồn nôn, cần thiết phải xem sao? ngươi là người thế nào của ta, ta dựa vào cái gì mà cần ngươi tin tưởng? Nói cho ngươi biết, ngươi hôm nay đã rất quá mức, nhưng niệm tình ngươi hôm nay tặng quà sinh nhật chia cho ta nên tha thứ cho ngươi. Nếu như ngươi còn dám làm càn, hừ !""



Cát Linh Linh nhanh chóng mặc quần áo tử tế, duy chỉ có thiếu một vật. Thấy nàng tìm kiếm khắp nơi, ta âm thầm buồn cười, bởi vì ta biết rõ nhất định nàng đang tìm áo ngực, mà nó đang ở ngay trong túi của ta.



"Trả nội y cho ta." Cát Linh Linh trợn mắt.




Cát Linh Linh bộ dạng rất quái dị, nàng chỉ mặc quần lót, xuân quang như ẩn như hiện, nhưng bộ thì thật hung thần ác sát, ta thật không biết là yêu nàng hay sợ nàng.



"Ta đâu có khi dễ ngươi, ta chỉ là...... nói giỡn vài câu thôi mà." Ta thoạt vẫn có thể chấn định cợt nhả, kỳ thật nội tâm rất sợ hãi.



"Nói giỡn? Phi lễ thân thể ta, cởi quần ta còn dám đá ta, đây là nói giỡn hả? Lý Trung Hàn ngươi hôm nay có thể rời khỏi căn phòng này, ta liền sửa thành họ Lý." Cát Linh Linh nộ khí trùng thiên.



"Ta xin lỗi, ta xin nhận trừng phạt, xin ngươi bớt giận."



"Tốt, xoay người để ta đá mười cái, ta sẽ tha thứ cho ngươi."



"Đá năm cái được không?" Ta cầu xin.



"Hai mươi cái, ta ghét cò kè mặc cả." Cát Linh Linh lớn tiếng quát lên, cũng không sợ đánh thức Phàn Ước.



"Được rồi." Ta thành thật xoay người chuẩn bị tiếp nhận trừng phạt.



"Ngươi là đi giày da đá ta, ngươi bây giờ cởi giầy ra, ta cũng muốn đi giày da đá ngươi." Cát Linh Linh căm hận nói.



"Ta đi giầy to, ngươi đi không hợp." Ta muốn cười, chân nàng có thể đi giày của ta sao?



"Ít nói nhảm, ngươi không thoát được đâu?" Cát Linh Linh trợn mắt phượng lên.



"Được. Ta cởi, ta cởi." Ta cuống quít cởi bỏ giày da.