Tỷ Phu Vinh Dự

Chương 99 : Đánh cược (2)

Ngày đăng: 08:14 19/04/20




Người kia nhẹ nhàng mở cửa lẻn ra ngoài, ta phát hiện trên tay hắn có thêm một khẩu súng ngắn đen sì. Không chỉ hắn mà ngay cả Vạn Quốc Hào cũng rút súng lục từ lưng quần ra. Ta xem như được mở rộng tầm mắt, đây là phim ảnh sao? Đương nhiên không phải, đây là chuyện thật rõ ràng phát sinh trước mắt ta, ta khẩn trương ôm Tiểu Quân, không dám thở gấp.



"Ca, đừng sợ." Bên tai ta truyền đến âm thanh Tiểu Quân. Đối mặt với hoàn cảnh nguy hiểm như thế, âm thanh nàng vẫn thanh thúy, lại nói tiếp cũng thực kỳ diệu, ta rõ ràng còn cứng ngắc được.



"Không...... Đương nhiên, ca không sợ." Đến giọng nói còn run rẩy mà ta vẫn nói không sợ. Ngoại trừ lừa gạt mình, căn bản không được tác dụng gì.



" Yên tâm, chúng ta sẽ không có chuyện gì đâu." Tiểu Quân thanh âm cũng không hề run rẩy.



" Không có việc gì sao? Các ngươi làm lớn chuyện rồi. Lý Trung Hàn, ngươi đem cả tính mạng của muội muội ngươi vào, chẳng lẽ ngươi không sợ sao?" Vạn Quốc Hào phẫn nộ mà hướng ta đi tới.



Tiểu Quân đột nhiên giãy giụa trong ngực ta, quay đầu lại nhìn Vạn Quốc Hào, phát ra âm thanh nho nhỏ hỏi: " Ngươi là Hào ca ca ư?"



"Hả?" Vạn Quốc Hào sững sờ.



"Hả?" Ta cũng kinh hãi.



" Ngươi là ai?" Vạn Quốc Hào lui về sau, trong tiếng hét to kèm theo sự hoảng sợ.



" Uy! Muội muội ta là một tiểu cô nương, ngươi đừng lớn hét lên với nàng." Ta giận dữ.



" Ngươi câm miệng lại." Vạn Quốc Hào lại gào lên với ta.



" Ngươi thật sự là Hào ca ca ư?"



Tiểu Quân quơ quơ cái đầu nhỏ, rõ ràng đi đến chỗ Vạn Quốc Hào. Ta sợ hãi, vội ôm lấy Tiểu Quân.



" Làm sao ngươi biết tên của ta?" Vạn Quốc Hào nghi hoặc nhìn Tiểu Quân. May mắn, khẩu khí của hắn không còn hung ác như vậy.



" Ngươi không nhớ ta, nhưng ta nhớ được ngươi. Ở công viên Tiểu Sa Bá, ngươi cùng Như Cốc ca ca còn có tiểu Kiều, tiểu Lan, Kỳ ca cùng ta thường xuyên chơi đùa, ngươi đã quên sao?" Tiểu Quân vừa nói, vừa nháy đôi mắt to.



"Công viên Tiểu Sa Bá ư?" Vạn Quốc Hào trợn tròn mắt.



" Đúng rồi, ta nhớ là chuyện của sáu năm trước." Tiểu Quân mãnh liệt gật đầu.



" Sáu năm trước...... công viên Tiểu Sa bá, còn có Kiều Như Cốc...... Còn có mấy...... Mấy tiểu nữ hài? Ta nhớ ra rồi! Đúng là ta đã đến đó ! Ngươi là? Ngươi tên gì?"



" Ta là Tiểu Quân mà! Là người gầy nhất đó, các ngươi toàn giễu cợt ta, nói một cơn phong cũng có thể quét ta đi."




"Đứng lên đi."Kiều Như Cốc cười xong rồi kéo ta từ trên mặt đất lên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL



" Cám ơn ngươi, Kiều tổ trưởng." Ta cảm động không thôi.



" Đừng gọi ta tổ trưởng, trước đây chúng ta đã gặp nhau mấy lần. Không thể tưởng được ngươi cùng Tiểu Quân đều thay đổi quá nhiều, ta thiếu chút nữa đã không nhận ra, ha ha. Ta lớn hơn ngươi mấy tuổi, ngươi cứ gọi ta là lão Kiều đi." Kiều Như Cốc nói chuyện rất khách khí.



"Gọi Kiều ca là được rồi. Kiều ca cũng thay đổi rất lớn, trên đường nhìn thấy lời nói, ta nhất định không thể nào nhận ra. Hôm nay nếu không phải Kiều ca tại, có trời mới biết sẽ phát sinh sự tình gì." Ta thổn thức không thôi.



" Đúng vậy, những năm gần đây đúng là sống trong cảnh màn trời chiếu đất, công việc thâu đêm suốt sáng đã khiến bộ mặt ta thành tang thương như thế này. Người nhà đều cảm thấy ta thay đổi quá lớn, huống chi là các ngươi."



Kiều Như Cốc cười khổ không thôi, lại đổi chủ đề nói: "Chúng ta vẫn luôn quan sát cha con Vạn Cảnh Toàn, Vạn Quốc Hào từ lâu rồi. Hôm nay hành động bắt người xảy ra một chút việc ngoài ý muốn, may mà tất cả mọi người không có việc gì. Thật xin lỗi, làm cho hai huynh muội các ngươi bị sợ hãi rồi."



Kiều Như Cốc quả nhiên giống như tên của hắn vậy, rất khiêm tốn, phong độ của một đại tướng làm cho ta rất xấu hổ.



" Ta mới là người phải cảm tạ, sao có thể để cho Kiều ca xin lỗi được? Đi thôi, ta mời Kiều ca uống hai chén."



Ngoài sự cảm động, ta càng muốn kết giao bằng hữu với người như vậy.



" Không được, chúng ta đang chấp hành nhiệm vụ không cho phép uống rượu, đợi khi nào có cơ hội đi. Đúng rồi, qua một thời gian nữa muội muội ta cũng tới thành phố chơi, nếu vậy phiền Trung Hàn chiếu cố nàng đó." Kiều Như Cốc cười nói.



" Muội muội ngươi sao?" Ta nhất thời còn chưa kịp phản ứng.



" Ca, không phải ta đã nói với ngươi rồi sao? Mấy ngày nữa, ta có mấy người bạn học muốn lên thành phố chơi. Trong đó một cái người là muội muội của Như Cốc ca ca, tên rất êm tai, người cũng rất đẹp đó, là gọi Kiều Nhược Trần, khanh khách......"



Tiểu Quân vừa cười nhõng nhẽo, vừa nháy mắt với ta, ý ngầm trong lời nói đương nhiên chỉ có huynh muội chúng ta mới có thể hiểu được.



"Kiều ca xin cứ yên tâm, muội muội của ngươi chính là muội muội ta, ta nhất định sẽ khiến nàng rất vui vẻ." Ta vội vàng vỗ ngực cam đoan.



" Ha ha, cám ơn, hẹn gặp lại." Kiều Như Cốc nhoẻn miệng cười tạm biệt ta cùng Tiểu Quân.



"Kiều ca, hẹn gặp lại."



"Bye bye Như Cốc ca ca."



Ta nhìn Tiểu Quân cùng nhau cười.