U Linh Boss

Chương 19 : Thân mật

Ngày đăng: 10:56 18/04/20


(Thượng)



Trong Game, vợ chồng cũng thường xuyên ở cạnh nhau để gia tăng điểm thân mật



Vương Tiểu Minh cúi đầu, xấu hổ tột cùng, “Ta… ta… ta chỉ nghĩ là, ý ta muốn nói…”



“Ý ngươi là muốn làm thân thể ta sớm hồi phục, có thể cứu Hạng Văn Kiệt rồi được Hạng Văn Huân bố thí cho chút niềm vui chứ gì.” Baal mỗi câu mỗi chữ nói xong, lửa giận trong lòng lại dâng cao thêm một trượng!



“Ngươi hiểu lầm rồi, kỳ thật ta là vì…” Vương Tiểu Minh hai tay liều mạng lắc lắc, lắp bắp nói, “Kỳ thật ta không chỉ vì nguyên nhân này.”







“Không chỉ?” Tức là đúng rồi! Y cư nhiên thừa nhận?!



Nguyên bản Baal còn muốn cho cậu thêm cơ hội, giờ đây hắn đã hoàn toàn bạo phát! “Ta chắc phải vỗ tay khen ngợi ngươi còn biết xài chiêu nhất tiễn song điêu đấy nhỉ?!”



Vương Tiểu Minh lần đầu tiên nhìn thấy Baal phát hỏa lớn như vậy. Cậu cơ hồ có thể nhìn thấy phía sau Baal gần như đã bị liệt hỏa hừng hực thiêu đốt bao trùm, mà ngọn lửa này, tốc độ chẳng khác nào sét đánh không kịp bưng tai vọt về phía cậu ——



“Không phải mà.” Vương Tiểu Minh gấp đến độ đổ đầy mồ hôi, giải thích liên hoàn giống như pháo nổ bùm bùm, “Ta chỉ nghĩ, dù sao chúng ta sớm hay muộn cũng sẽ tới chuyện kia, sớm muộn cũng như nhau, chi bằng sớm một chút có thể giúp Hạng tổng.”







“Sớm hay muộn cũng sẽ tới chuyện kia?” Biểu tình của Baal tương đối xa xăm khó hiểu.



Vương Tiểu Minh cúi gằm mặt, hai mũi chân cọ xát vào nhau, “Ta chỉ nghĩ vậy thôi.” Cậu ngừng một chút, thanh âm càng lúc càng nhẹ, “Ít nhất hồi nãy là nghĩ như vậy.” Cậu không biết giải thích thế nào nữa, Baal có lẽ không thật lòng, có lẽ cũng chỉ là lời hứa gió thoảng, nhưng từng câu từng chữ hắn tuyên bố đã khắc sâu vào  tận đáy lòng. Lúc cậu chưa kịp nhận ra, trong tim từ lâu đã chấp nhận Baal rồi.



Sau buổi ước hẹn tối nay đã làm cho cậu thông suốt được điều này.



Từ sâu trong tiềm thức, cậu đã thật khao khát viễn cảnh cùng Baal bên nhau, đã tin rằng thật sự có người làm bạn với cậu suốt đời, không cần cô độc sống vật vờ những ngày còn lại. Có lẽ nhân loại và đọa thiên sứ khác biệt quá lớn, cho dù hai người họ có yêu nhau say đắm đến đâu cũng không thể đạt tới thiên trường địa cửu, thậm chí là không vẹn toàn, thế nhưng Baal đã thả xuống miếng mồi quá hấp dẫn khiến cậu không thể cưỡng lại được.



Nghĩ đến đây, dũng khí đã định chuẩn bị thật tốt để đối mặt với sự thật và tương lai lập tức bị dập tắt.



Cậu hít một hơi thật sâu, đột nhiên xoay người, đầu cũng không thèm quay lại chạy  một mạch về phòng, đóng cửa ầm một cái.







Baal đứng hình trong chốc lát, đột nhiên khó chịu lẩm bẩm: “Bị cự tuyệt mà không tiếp tục cố gắng sao? Một chút thành ý cũng chả có!”







“Hừ!”







Tay hắn vung lên làm tất cả bóng rổ kéo một đường vòng cung lần lượt rơi vào trong khung, còn hắn xoay người tiến vào phòng ngủ.



Cửa hiển nhiên không có tác dụng cản trở mà chỉ là vật cách âm.



Baal đi vào phòng, nhìn thấy Vương Tiểu Minh hai khóe mắt nước lưng tròng ngồi trên giường, bĩu môi nói: “Khóc trông thật gớm.”



Vương Tiểu Minh ngạc nhiên hỏi: “Ta khóc hồi nào?”



“Ngươi định nói cái thứ lem nhem trên mắt kia không phải nước mắt mà là nước miếng sao?” (nước miếng của ai *cười jan*)



“Không phải nước miếng nhưng cũng không phải nước mắt, là thuốc nhỏ mắt đó.” Vương Tiểu Minh trên tay quơ quơ chai thuốc nhỏ mắt.



Baal: “…”



Vương Tiểu Minh có chút nao núng nhìn hắn, “Ngươi còn việc gì ư?” Không phải vừa rồi la hét chưa sảng khoái cho nên mới vào hét nữa cho đủ chứ?



Baal lỗ mũi hếch lên trời, “Ngươi không phải mới nãy nói muốn làm sao?”



Vương Tiểu Minh: “…”



Baal từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt đang ngây ra như phỗng, “Ngươi dám đổi ý hả?”







Người đổi ý không phải hắn sao?



Vương Tiểu Minh nhìn thân ảnh hắn càng lúc càng gần, trong lòng hoảng sợ, ngón chân gắt gao bám lấy chăn mền, hai tay không biết làm thế nào đành ôm đầu gối.



“Ngươi đã thuộc về ta (hồi nào :O), cho nên bất cứ lúc nào cũng phải đặt ta lên đầu tiên.” Baal đứng trước cửa sổ, bá đạo mà tuyên cáo.



Vương Tiểu Minh bị quang mang trong mắt hắn làm cho mơ màng, theo bản năng gật đầu.



Baal tỏ ra vừa lòng, “Hạng Văn Huân phi thường thức thời, ta rất hài lòng với y về điểm này. Cho nên chuyện của y ta sẽ giải quyết. Từ giờ ngươi không cần chú ý đến y nữa… Cho dù, y có là lão bản của ngươi.” Vẻ mặt của cậu tối nay vẫn làm hắn để bụng.



Vương Tiểu Minh nghe hắn cam đoan như vậy, nhẹ nhàng thở ra. Kỳ thật thời gian cậu quen biết Baal không tính là lâu, nhưng trong lòng cũng âm thầm xếp hắn vào loại ‘đáng tin cậy’.



“Ngươi hiện tại đang nghĩ gì thế?” Ánh mắt Baal chăm chú quan sát cậu.



Ngón chân đang co quắp trên nệm của Vương Tiểu Minh vừa mới thả lỏng, nhất thời giật mình co lại. “Không có gì.”



Baal bất mãn, “Ta không thích đáp án này.”



“…” Vương Tiểu Minh rất muốn hỏi lại, nè lão đại, bộ ngươi mới uống rượu hả?



Nhưng Baal khi trước bị lửa giận và giấm chua song song tra tấn nặng nề đã quyết định cho rằng toàn bộ trái tim của Vương Tiểu Minh là lãnh địa của mình. Thiên sứ và đọa thiên sứ đều ý thức về lãnh địa rất mãnh liệt, cho nên bây giờ hắn đang cắm một lá cờ cực đại biểu tượng của chính mình trên lãnh địa đó. “Sau này những vấn đề đó chỉ có cùng một loại đáp án.” Hắn dùng ngón tay chỉ vào mình.



Vương Tiểu Minh nhăn mặt nói: “Này giống như thể gạt mình gạt người?”







Baal nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi không muốn biến nó trở thành hiện thực hả?”







Vương Tiểu Minh nhìn lửa giận trên người hắn lại có xu hướng bùng lên, vội vàng nói: “Ta sẽ cố gắng.”



“Cố gắng?” Baal nhướng mày.



“Hết sức.” Vương Tiểu Minh thấy sắc mặt hắn không có dấu hiệu chuyển biết, hấp tấp nói, “Cố gắng hết sức!”



Baal lúc này mới miễn cưỡng tha cho cậu. Hắn giẫm lên giường, sau đó khuỵu chân, nửa ngồi nửa quỳ trước mặt Vương Tiểu Minh.



Vương Tiểu Minh nhìn khuôn mặt anh tuấn lãnh khốc gần ngay trước mắt, tim đập bùm bụp không ngừng tăng tốc.



“Bắt đầu thôi.” Baal tuyên bố.



Vương Tiểu Minh yết hầu nuốt cái ực, thân thể ngửa ra sau, nằm thẳng đơ.



Baal nhìn đôi mắt kia rõ ràng đang nhắm chặt, hàng mi lại không ngừng run rẩy, khóe miệng khẽ nhếch lên.



Vương Tiểu Minh đợi nửa ngày, không thấy hắn hành động, nhịn không được ti hí mắt, lại vừa đúng lúc nhìn thấy mặt hắn cúi sát xuống.



“Mở to mắt, nhìn ta.” Thanh âm của Baal hiếm khi không ra vẻ bề trên như mọi ngày mà mang theo sự ôn nhu ngây ngất.



Vương Tiểu Minh cẩn thận hé mắt, nhìn ngón tay hắn đặt lên cúc áo tây trang từ khi gặp nhau đến giờ chưa từng cởi ra ——



Một giây hai giây… Mười giây trôi qua.



Hai phút… Rồi mười phút trôi qua.



Baal vẫn duy trì tư thế kia, thêm vào đó sắc mặt càng ngày càng đen.



Vương Tiểu Minh rất muốn mở miệng hỏi chuyện gì đã xảy ra, nhưng nếu hỏi vậy lại có vẻ như cậu thực nóng vội, vì thế cậu tìm một câu uyển chuyển hơn, “Cần… Chúng ta thay đổi vị trí không?”







Baal nghĩ, tuy rằng pháp thuật của hắn không thể dùng trên người y, nhưng mà… Hắn có thể bóp chết y ngay tức khắc.



Bởi vì khoảng cách giữa hai người quá gần nên Vương Tiểu Minh xác định rõ ràng trong mắt hắn đang tràn ngập lửa giận. “Cái này, nếu ngươi cảm thấy hôm nay không thích hợp cũng không sao.” Tuy là nói thế nhưng trong lòng Vương Tiểu Minh vẫn có chút tiếc nuối. Thật giống như khi xưa mẹ cậu đã hứa dẫn cậu đi công viên giải trí, nhưng đến lúc đó lại chạy đi chơi mạt chược. Đương nhiên, bộ dạng của Baal nhìn không giống kẻ bị lột mất tam khuyết nhất.



“Chúng ta, không thể làm.” Năm chữ ngắn ngủn nói ra lại khổ sở đến vậy.



Vương Tiểu Minh mở to hai mắt.


Chỉ thấy một lão bụng phệ, đầu hói đã say mèm, lão dùng ngón tay dí vào mặt người thanh niên đang ngồi chồm hỗm sát góc tường.



“Nhìn cái chó gì! Ông đây mua mày rồi đó… Biết không hả? Mua hết, toàn bộ từ trên xuống dưới, ăn mặc đều do ông mua hết! Bây giờ ông muốn mày đi tìm Từ Nhất Minh ngay cho ông… Đi, đi tìm mau!” Lão giơ chân đá vào thanh niên kia, “Còn không đi!”



Đùi thanh niên đùi bị đạp hai cái, lại xem như không có chuyện gì, đứng dậy cười gượng nói: “Minh thiếu đi bệnh viện nên đã xin nghỉ vài ngày, chắc phải mấy ngày nữa mới trở lại.”



“Bệnh viện? Đi bệnh viện làm con mẹ gì? Nghỉ đẻ chắc, cũng không phải đàn bà, bị người xơi xong tính đến bệnh viên phá thai hả.” Lão già đó chửi rủa thật lâu, đột nhiên lấy tay tát thanh niên ba cái, “Mày làm cái khỉ gì vậy?!”



Gương mặt trắng nõn của thanh niên hơi đỏ lên, môi mím chặt, muốn vùng lên nhưng kiềm chế lại, nói: “Vu tổng đã không thích tôi chi bằng về chọn lại người nào ngài ưng ý đi?”



“Ưng ý? Từ Nhất Minh đâu? Ông đây chọn Từ Nhất Minh!” Lão Vu tổng kia lại rống lên ầm ĩ.



Vương Tiểu Minh nhìn tức muốn sôi máu. Loại người cặn bã cậu gặp đã nhiều, nhưng cặn bã với cấp bậc sánh ngang Trương tổng không nhiều lắm. Cậu nhẹ giọng hỏi Baal: “Sao ngươi không làm lão biến đi?” Cậu nói xong dương mắt chờ Baal biểu diễn.



Baal nhún vai nói: “Ta cảm thấy rất thú vị.”



“…”



Rốt cục cái này có gì thú vị?



Vương Tiểu Minh dựa vào cửa, nhất thời không để ý, cửa bị đầu cậu đẩy ra, cậu đứng không vững ngả ra bên ngoài.



May mắn đúng lúc đó Baal kịp túm lấy áo cậu…



Vu tổng và thanh niên cứ trơ mắt nhìn cậu lao ra, lúc ngã thành một góc bốn mươi lăm độ so với mặt đất thì dừng lại, sau đó năm mươi độ, sáu mươi độ… Hoàn toàn dựng thẳng thành chín mươi độ.



Vương Tiểu Minh vặn cổ, cười gượng nói: “Tôi đến lầu này để kiểm tra tình hình vệ sinh.”



“…”



Vương Tiểu Minh vươn tay giả bộ miết miết sàn nhà, “Ngân Quán, sàn nhà ở Ngân quán sạch quá.”



“…”



“Hình như mới nãy hai người đang bận phải không.” Vương Tiểu Minh cười gượng, hai người đối diện vẫn không có chút phản ứng.



Baal đứng xem kịch rất vui vẻ, không hề có ý định giúp đỡ.



“Ngươi nói xem, ” Vương Tiểu Minh lấy tay che miệng, thấp giọng nói, “Nếu bây giờ ta lùi về hành lang, bọn họ có thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra không?”



Baal cảm thấy diễn biến vở kịch không tệ lắm, “Ngươi có thể thử xem.”



Vương Tiểu Minh thật sự thử, hai chân từng chút từng chút lùi về đằng sau.



Thanh niên bỗng nhiên nói: “Anh là nhân viên phục vụ hả?”



Gót chân của Vương Tiểu Minh dừng lại, cười cứng đơ nói: “Đúng vậy. Cậu… Thấy được tôi sao?”



Thanh niên một tay đưa ngang ngực, một tay ôm mặt tiện thể che đi vùng má bị tát đỏ, ra vẻ tán dương, mỉm cười nói: “Võ công của anh thật lợi hại.”







Võ công?



Vương Tiểu Minh ngơ ngác nghĩ: Pháp thuật từ chính miệng Chử Chiêu nói ra lập tức đã biến thành võ công, có phải đã bị hạ cấp rồi không?



“Ngươi có hứng thú kiếm chút tiền không?” Vu tổng nồng nặc mùi rượu, vô lại đi tới.



Thanh niên duỗi tay ra rồi lại rụt về.



Vương Tiểu Minh nhìn thân ảnh của Vu tổng xiêu xiêu vẹo vẹo, lại nhìn biểu tình của Baal lạnh như băng, tốt bụng nhắc nhở nói: “Ông không cần qua đây đâu.”



“Tôi đi nấu cho Vu tổng ấm trà giải rượu đã.” Thanh niên nói xong, xoay người bỏ chạy.



Vương Tiểu Minh cảm thán: “Có phải cậu ta biết đã đến lúc siêu nhân cần biến thân cho nên đặc biệt lánh mặt không nhỉ?”



Baal cười lạnh nói: “Y chẳng qua sợ bị liên lụy mới đặc biệt ‘lánh mặt’ thôi.”



Đang nói, Vu tổng lao tới trước mặt cậu, “Nguyên một đêm, một vạn được chứ!”



Vương Tiểu Minh từ sau khi vào Ngân Quán mới phát hiện mình cũng có giá quá chứ. Từ Trương tổng đến Vu tổng… Đây là lần thứ hai cậu bị người ta ra giá đó.



Baal nói: “Ngươi muốn để lão ngủ ở đâu?”



“Ầy, nơi không gây chết người nha.”



“Như ngươi muốn.” Baal búng tay.



Lão Vu tổng đang định vươn tay sờ mặt Vương Tiểu Minh, trong chớp mắt thấy trước mặt tối om, không nhìn thấy gì cả.







“Đây là đâu?”



“Có người không?”



“… Là người hay quỷ á?”



“Này?!”







Vương Tiểu Minh nhìn hành lang trống rỗng, hiếu kỳ hỏi: “Rốt cục ngươi ném lão đi đâu rồi?”



Baal chẳng hề để tâm nói: “Kho hàng hôm bữa đến đó.”



“… Chỗ đó một tuần mới mở cửa một lần.” Vương Tiểu Minh bắt đầu lo lắng.



Baal bĩu môi.



“Hơn nữa mỗi tuần chỉ mở vào ngày chủ nhật.” Vương Tiểu Minh nhíu mày nói, “Hôm nay mới thứ sáu.”



Baal ánh mắt nhíu lại, “Ngài mai ngươi được nghỉ phải không?”



“Ừ.” Vương Tiểu Minh đáp xong mặt 囧 nói, “Ta không nói vấn đề này mà.”



“Chúng ta hẹn hò đi.” Baal hớn hở tuyên bố.



“A?” Vừa rồi cậu đang nói về…



“Nhân loại thích hẹn hò như thế nào?” Baal sờ sờ cằm, “Đi tìm Hạng Văn Huân để sắp xếp đi.”



“Khoan đã.” Vương Tiểu Minh giữ chặt tay hắn, “Không cần làm phiền Hạng tổng nữa đâu.”



Baal nói: “Này có gì đâu mà phiền? Trong lòng y còn mong ta tích cực làm phiền mà không được ấy. Thân thể ta sớm hồi phục thì em trai của y mới nhanh chóng tỉnh lại.”



“Không phải ngươi nói tốc độ bây giờ, chậm nhất cũng chỉ nửa tháng sau là hồi phục rồi sao?”



Baal nhếch miệng cười nói: “Đúng vậy. Để bảo trì tốc độ, chúng ta phải hẹn hò nhiều lên.”



“Nhưng mà…”



“Quyết định vậy đi.” Baal bá đạo ngắt lời.



“Không phải a, ta có chuyện muốn nói.” Vương Tiểu Minh vội lao về trước, cả người ôm chặt lấy hắn để giữ hắn lại.



Baal dừng lại, “Muốn nói cái gì?”



“…” Vương Tiểu Minh ngây người một lúc lâu, mới đứng thẳng dậy buông tay ra, nghi hoặc lẩm bẩm, “Ờ nhỉ, ta muốn nói cái gì chứ?”



Baal đắc ý nhếch miệng.



Trong kho hàng.



Một thanh âm thê lương gào thét: “Cứu mạng a! Thả tôi ra ngoài! Có người không!… Hu hu, tôi sai rồi, tôi không dám… Quan âm bồ tát, mỗi ngày tôi thắp nhang cho ngài không ít a, ngài hiển linh đi.”



Bất quá thanh âm của lão tuy rất lớn, nhưng cửa sắt rồi thì tường xi-măng tạo thành một gian phòng cách âm nhốt lão bên trong, bảo đảm bình yên cho người qua lại trên đường.