U Linh Boss

Chương 20 : Ước hội

Ngày đăng: 10:56 18/04/20


(Thượng)



Năm cái bóng đèn sáng lấp lánh



* Ước hội: hẹn hò



Vương Tiểu Minh chưa từng có kinh nghiệm hẹn hò cho nên đành trực tiếp nhờ tới internet.



Gõ tên thành phố và hai chữ “hẹn hò” lên khung tròn ở trên trang baidu, quả nhiên đáp án tuôn ra ào ào.



“Quán ăn nổi tiếng?” Ngón tay của Baal vẽ vài đường trong không khí, trước mặt trang đó xuất hiện dấu chéo.



Vương Tiểu Minh tiếp tục kéo thanh cuộn.



“Hồ tình yêu?” Hai mắt Baal sáng lên. Trang web tự động hiện ra ——



Hồ tình yêu nằm ở phía tây bắc của thành phố, nổi tiếng cùng với giai thoại tuyệt đẹp về tình yêu.



Thời xưa, có một thư sinh tài hoa xuất chúng, khổ nổi con đường công danh lận đận, nhà tranh vách đất nhưng lại đem lòng yêu một vị tiểu thư con nhà trọc phú. Hai người lần đầu tiên gặp nhau trong miếu đã nhất kiến chung tình, ước hẹn cả đời. Nhưng phụ thân của vị tiểu thư đó lại muốn gả nàng cho con trai của huyện thái gia. Vì đấu tranh cho tình yêu, hai người hẹn gặp ở hồ nước này để cùng bỏ trốn. Đáng tiếc trước lúc đó, phụ thân đã phát hiện ra tư tình giữa vị thư sinh và nàng tiểu thư kia, đem nhốt nàng lại, sai người đến điểm hẹn đẩy thư sinh xuống hồ chết đuối. Vị tiểu thư sau khi biết người mình yêu đã chết, dùng hết thảy can đảm vốn có tìm cơ hội trốn ra, sau đó đến hồ nước nơi hai người hẹn gặp nhảy xuống tự vẫn.



Tuy đôi tình nhân này đã chết từ lâu, nhưng hồn phách của họ không tan biến, trải qua nhiều thế kỷ vẫn tồn tại nơi đáy hồ, phù hộ cho những cặp tình nhân tới đây thề nguyện.



“Xì. Quả nhiên chỉ có nhân loại mới thêu dệt nên một câu chuyện ngớ ngẩn như vậy.” Baal vô cùng coi khinh một hồi giai thoại này.



Nhưng đến Vương Tiểu Minh cũng xem thường, “Ta cảm thấy cái người thêu dệt nên truyện này làm cho có lệ á.”



“Sao?”



“Vô luận mấy tình tiết cổ hủ hay là sắp đặt kết cục… Đều là những phiên bản tóm tắt của chuyện tình Lương Chúc, chả có gì mới mẻ.”



Baal nói: “Lương Chúc?”



Vương Tiểu Minh thuận miệng nói: “Một giai thoại được lưu truyền khá phổ biến ấy mà.”



Baal nói: “Vậy thì?”



Sau khi Vương Tiểu Minh di chuột lướt được hơn mười trang web, gõ nhịp quyết định, “Chúng ta đến hồ tình yêu đi.”



Mặc kệ truyền thuyết về hồ tình yêu có tẻ nhạt cỡ nào, thiếu mới mẻ ra sao… Trò lừa bịp này cũng đem lại lợi nhuận khá cao.



Vương Tiểu Minh mua vé vào cửa xong, lo lắng giữ chặt lấy Baal: “Lát nữa vô luận phát sinh chuyện gì cũng không được đem đổi người khác tới chỗ này chỗ kia nữa nha.” Ở đây đâu phải Ngân Quán. Nếu đang rõ như ban ngày ở trước mắt bao người bỗng dưng có một người biến mất, nhất định sẽ gây ra sóng to gió lớn.



Một người nhìn thấy chuyện lạ có thể coi là tưởng tượng, hai người cùng nhìn thấy có thể là do đã bàn tính trước, nhưng ba người cùng nhìn thấy một việc quỉ quái chỉ có thế coi như quỷ thần làm hoặc là người ngoài hành tinh. Đến lúc đó cảnh sát, phóng viên đều ra tay, chẳng những cậu và Baal sẽ gặp rắc rối, Ngân Quán cũng bị liên lụy theo.



Đạo lý ‘tam nhân thành hổ’ đương nhiên Vương Tiểu Minh hiểu rất rõ —— huống chi ở đây, ít nhất cũng có đến ba trăm người.



Baal nhướn mày: “Cho dù gặp phải chuyện như tối qua?”







Vương Tiểu Minh mặt 囧囧 nói: “Ở những chỗ này tuyệt đối sẽ không phát sinh mấy chuyện như thế đâu.” Cậu không tin vận mệnh đào hoa thối nát của mình có thể gây ra tình trạng như vậy.



Baal cười nhạo nói: “Đối với vận khí của ngươi, tốt nhất đừng có mạnh miệng.”



Vương Tiểu Minh thấp giọng nói: “Này có coi là ngươi đang trù ẻo ta không?”



Baal nói: “Không tính. Ta không biết nguyền rủa như bọn phù thủy đâu.”



Vương Tiểu Minh: “…”



Hồ tình yêu chia thành hai bên trong ngoài.



Bên ngoài là hoa viên, trồng cây cỏ, có hòn non bộ giả và đình hóng mát, thật là một nơi tạo điều kiện tốt để hẹn hò. Phía bên trong mới là hồ, hình hồ lô, theo như lời kể trong giai thoại, bên hồ lớn là tượng trưng cho thư sinh, hồ nhỏ là tiểu thư, phần giao nhau ở giữa mang ý nghĩa hai tim cùng nhịp đập, mãi mãi không chia ly.



Gần bờ có nhiều canô thả neo ở đó, còn có thuyền rồng, thuyền vịt, thuyền có mái che… Muốn loại nào có loại đó.



Trên bở có một khu vực râm mát, dưới bóng râm chen chúc nào là quán café, phòng trà, rồi thì hàng nước các loại…



Vương Tiểu Minh nhìn Baal thỉnh thoảng bị người ta xuyên vào thân thể, khóe miệng không ngừng nhếch lên cao.



Đột nhiên, từ trong đám người có một bàn tay vươn ra, thân thiết chụp lấy cổ tay cậu.



Vương Tiểu Minh hoảng sợ, đang định hét lên thì nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, “A Xương?”



“Tiểu Minh? Sao cậu lại ở đây?” A Xương nhìn trái nhìn phải, “Đi một mình sao?”



Vương Tiểu Minh gật đầu. Cậu vốn chẳng muốn nói dối, Baal đích thực không phải là người.







Một mình đến hồ tình yêu?



Vẻ mặt A Xương nhìn cậu có chút cổ quái, “Cậu và Hải Đào không liên lạc với nhau hả?”



Vương Tiểu Minh ngây người. Đại khái một lúc lâu mới tỉnh lại, đột nhiên nghe từ miệng người khác nhắc đến cái tên này làm đầu cậu trong chốc lát hóa hư không.



Nhưng vẻ mặt đờ đẫn của cậu lại vừa khớp với suy đoán của A Xương.



“Đừng bảo là cậu đến hồ tình yêu để… tự tử nha?” Y khẩn trương giữ chặt lấy cổ tay Vương Tiểu Minh.



Baal đứng bên cạnh nhìn thấy khó chịu, “Không phải ngươi nói sẽ không phát sinh mấy chuyện như vậy nữa sao?” Cái thứ chết tiệt kia còn định nắm bao lâu nữa?



Vương Tiểu Minh liếc mắt nhìn hắn, thấp giọng nói: “Cái này không giống vậy. Cậu ấy sẽ không ra giá một vạn tệ.”



“Có chuyện gì cậu cứ nói đi, đừng có làm bộ dạng vắt óc suy nghĩ như thế.” A Xương thấy cậu cứ lẩm bẩm một mình, ánh mắt liên tục nhìn qua nhìn lại, nghĩ đến tinh thần của cậu có vấn đề, nghiêm túc nói: “Có bệnh phải chữa! Cậu có học thức đương nhiên hiểu cái gì là giấu bệnh sợ thầy. Nếu liên quan đến chuyện tiền bạc…” Y do dự một hồi, “Trong khoản một vạn tệ với tớ không thành vấn đề.”







Vương Tiểu Minh toàn thân cứng ngắc, nhìn không chớp mắt.



Baal khà khà cười lạnh: “Sẽ không ra giá một vạn đây hả?”



Vương Tiểu Minh lấy tay che miệng, dùng âm thanh cực kỳ lí nhí: “Ít ra, ít ra thì cậu ấy sẽ không đề nghị ba cái chuyện kia… đúng không?” Nói xong câu cuối cùng, cậu lại có điểm không chắc chắn. Dù sao sau khi gặp Baal rồi, thế giới này với cậu đã hoàn toàn đảo điên.



“Vương Tiểu Minh, cậu nói gì đi chứ.” A Xương giật giật tay cậu.



Vương Tiểu Minh vội vàng hoàn hồn nói: “Tớ không sao hết, tớ tới đây là để… Ờ thì, tham quan du lịch, nhìn ngắm phong cảnh thôi. Cậu biết đấy, học đại học ở đây đã vài năm, tớ cũng ít ra ngoài công viên đi dạo mà.”



“Một mình cậu đến hồ tình yêu ngắm cảnh cái khỉ gì?” Dân bản xứ như A Xương không thể hiểu nổi, “Đáng lẽ nên đến công viên Dưa chuột hoặc Cúc hoa làm quen với ai đó đi chứ? Cậu tính gạt người đấy à?”







Làm quen?



Baal im lặng xếp hai cái tên công viên Dưa chuột và Cúc hoa này vào danh sách đen.



A Xương thấy biểu tình buồn phiền của Vương Tiểu Minh, thở dài nói: “Hồi trước tớ suy nghĩ thật kỹ, cuối cùng đã thông suốt rồi. Kỳ thật đồng tính luyến ái cũng chẳng có gì nghiêm trọng, ít nhất tớ làm bạn với cậu, chỉ phải lo lắng là cậu có tự dưng yêu tớ không, khỏi lo chuyện cậu yêu bạn gái tớ, đá tớ vào một góc. Như vậy cũng tốt, dù sao tớ cũng không thể yêu cậu, cho nên, tớ thấy làm bạn với cậu so ra rất an toàn. Không sao cả.”



Vương Tiểu Minh mơ hồ hỏi: “Sao cậu phải lo lắng tớ sẽ yêu cậu chứ?”



“… Tốt xấu tớ cũng một thân nam nhi nha, để tớ giữ lại một chút tự tôn a.” A Xương thả tay cậu ra, vỗ vai cậu nói, “Đi nào, để tớ giới thiệu cho cậu vài đàn em, nếu ưng ý thì cứ ra tay đi. Dù sao hai tên này cũng không phải ẻo lả yếu đuối gì, nói chung có thể cõng núi lấp biển được, quả thực là niềm tự hào của phái mạnh!”



Vương Tiểu Minh liếc nhìn sắc mặt Baal dần dần biến thành màu đen, nhỏ giọng nói: “Tớ còn có việc.”



“Chết tiệt! Cho xin đi. Đến hồ tình yêu chỉ có hai mục đích, hẹn hò và tự tử. Cậu một mình tới đây, khỏi hỏi cũng biết là vế sau.” A Xương nóng nảy, “Tớ nói cậu nghe. Vì chuyện thực tập của cậu mà trường đã cố liên lạc vài lần, nhưng cậu chuyển nhà, cũng không để lại địa chỉ. Tớ chật vật lắm mới xin con dấu từ một hàng ăn nhỏ, giúp cậu nộp báo cáo thực tập xong xuôi đó… Mà cái vẻ mặt gì thế kia, hàng ăn vặt cũng có giấy phép kinh doanh chứ bộ.”



Dạo này thời gian lo nghĩ cho mấy việc đời thường không nhiều lắm, thế nên ngược lại có phầm xem nhẹ nó. Vương Tiểu Minh biết bản thân cậu trong suy nghĩ của ban giám hiệu nhà trường tuyệt đối chẳng bằng một cọng rác vứt đi, A Xương giúp cậu nộp báo cáo thực tập nhất định đã tốn sức rất nhiều. Cậu chân thành nói: “Cám ơn.”



“Được rồi đi thôi. Kỳ thật cũng không hao tổn bao nhiêu sức đâu, may là nhờ vào công ty nhà tớ đó. Ầy, không nói chuyện này nữa, bây giờ là chuyện khác, cả ngày hôm nay cậu phải dính một chỗ với tớ. Chưa gặp bạn gái của tớ đúng không? Tớ dẫn cậu đi ra mắt.”



Y đã nói như vậy, Vương Tiểu Minh cũng không thể cự tuyệt, đành phải lén lút vươn ngón tay, khều khều vạt áo của Baal, giật giật.
Vương Tiểu Minh đâm lao phải theo lao, cười gượng nói: “Tôi thử chút nha.”



“Đến đây đi.” Sư phụ vỗ bia tập, “Rất chắc, đá thoải mái!”



Vương Tiểu Minh soạt một tiếng, nhấc chân lên đá.



“Ô!” Ánh mắt của vị sư phụ trong giây lát trừng tròn xoe.



Đám đệ tử đứng xem theo bản năng giơ tay lên, che phần dưới bụng.







Vương Tiểu Minh đơ ra nhìn vị sư phụ đau khổ ôm lấy hạ bộ, lúng túng nói: “Cái này, thực xin lỗi, tôi không nghĩ là khoảng cách lại gần như vậy, tôi…” Mới nãy cậu rõ ràng là nhằm vào bia mà, vì sao lại đạp phải sư phụ chứ? Cậu nghi ngờ nhìn về phía Baal.



Baal cười vô cùng âm hiểm.



Vương Tiểu Minh tức chết được, “Ngươi…”



Bên này, sư phụ chậm rãi đứng dậy, xua tay nói: “Không sao. Ta có mặc áo phòng hộ. Trải qua chuyện này, mọi người hẳn đã biết áo phòng hộ quan trọng thế nào chứ hả. Nếu cần nhớ là lát nữa xuống lễ tân đăng ký đó.”



Cả đám thật nghiêm túc gật đầu.



Vương Tiểu Minh nhìn lại đám học sinh hừng hực tình cảm mãnh liệt dành cho võ học, mơ hồ nghĩ, hình như mới nãy mình lại giúp người ta làm quảng cáo không công rồi?



Baal không kiên nhẫn hỏi: “Đây gọi là thể thao của nhân loại đó sao?”



Vương Tiểu Minh nói: “Đương nhiên không phải, chúng ta còn có nhiều trò rất hay.”



“Nga?”



Vương Tiểu Minh đứng trước một bức tường.



Trên vách có gắn nhiều điểm tựa lớn nhỏ.



Baal lại tinh thần phấn chấn nói: “Mục đích của trò này là đánh cho tất cả mấy cái cục dính trên tường kia rớt sạch sẽ hả?”



“… Không phải.” Vương Tiểu Minh ấn ấn huyệt Thái Dương, giải thích, “Mục đích trò này là leo vách.”



Baal nghi ngờ.



Vương Tiểu Minh quyết định tự mình làm mẫu. Cậu trả tiền xong, nhân viên chỗ đó bắt đầu giúp cậu buộc dây an toàn, hơn nữa còn giải thích những điểm lưu ý, cuối cùng nói: “Kỷ lục cao nhất của leo núi là sáu phút năm mươi sáu giây. Nếu anh có thể phá vỡ kỷ lục này sẽ nhận được thẻ VIP từ sân vận động của chúng tôi, sau này tới đây chỉ tốn tám tệ.”



Vương Tiểu Minh nhìn độ cao, cười gượng nói: “Nếu kiên trì leo hết có phần thưởng không?”



“Có.” Nhân viên mỉm cười nói, “Anh sẽ nhận được tràng vỗ tay nhiệt tình từ chúng tôi.”







Vương Tiểu Minh bắt đầu hăng hái tiến về phía trước. Lúc vừa bắt đầu cũng coi như thuận lợi, còn chưa lên cao, khí lực dồi dào, nhưng khi bắt đầu leo được cỡ sáu bậc rồi, cậu liền cảm thấy có hơi lực bất tòng tâm. Giẫm lên điểm tựa cậu vẫn không nhúc nhích, nhất là khi ngước lên thấy đích đến còn rất xa, sức lực toàn thân giống như bị hút hết vào không khí.



“Rốt cục mục đích của trò này là sao?” Baal khó hiểu hỏi.



Vương Tiểu Minh bị âm thanh đột ngột vang lên làm hết hồn, quay lại mới phát hiện hắn đang vỗ cánh bay tới bay lui giữa không trung.



“…” Kỳ thật, bay tới bay lui đích xác an toàn hơn so với việc ném người ta đi đây đi đó.



Vương Tiểu Minh chụp lấy điểm tựa thở hổn hển, chợt nghe nhân viên đứng trên vách nói: “Hơn ba phút rồi, cố lên.”







Đừng nói là gia du, cho dù là quán du cậu còn làm không nổi nữa a.



Vương Tiểu Minh liếc nhìn phía dưới, đầu lập tức choáng váng, tay chậm rãi chụp vào điểm tựa tiếp theo, nhưng cố gắng lắm cũng không nhấc thân lên nổi.



Nhân viên phát ra một tiếng cười khẽ, ngay sau đó lên tiếng cổ vũ.



Baal khinh thường bĩu môi, đột nhiên một tay tóm lấy cổ áo của cậu, nhanh chóng kéo cậu lên.



Vương Tiểu Minh không biết sau đó mình đã quơ tay múa chân thế nào, tóm lại… Cậu tựa như Spider-man dùng tứ chi cùng lúc, như lướt trên đất bằng trèo lên được đỉnh núi.



Nhìn vẻ mặt nhân viên như thể mới gặp ma quỷ, cậu thực trấn định hỏi: “Hết bao lâu.”



Nhân viên ngoác miệng, nhìn đồng hồ bấm giây, “Quên bấm… nhưng mà chưa đến bốn phút.”



“Được thẻ VIP rồi chứ?” Hai mắt Vương Tiểu Minh sáng lấp lánh.



Nhân viên liếc nhìn nhau, gật đầu nói: “Có. Xin đi theo tôi.”



Vương Tiểu Minh đi theo sau nhân viên, cùng bước về phía quầy phục vụ.



Trên đường đi, nhân viên nhịn không được quay lại hỏi: “Hồi nãy, anh làm sao leo lên được vậy?”



Vương Tiểu Minh nói: “Tôi dùng khinh công đó.”



Nhân viên công tác: “…”



Dù sao cũng bị coi là yêu quái rồi, làm một cao thủ võ lâm có xá gì đâu. Vương Tiểu Minh phát hiện da mặt mình càng lúc càng dày. (ảnh hưởng từ ai kia :”>)



Làm xong thẻ VIP, nhân viên công tác đột nhiên khuỵu một chân xuống, vẻ mặt hết sức chân thành ôm quyền nói: “Cao nhân, xin hãy nhận tôi đi!”



Vương Tiểu Minh: “…”



Chạy trối chết khỏi sân vận động, Vương Tiểu Minh đứng ở trạm xe bus, áy náy nhìn Baal, “Ta đã lãng phí một ngày hẹn hò rồi.”



Baal nói: “Ta vốn chẳng chờ mong gì.”







Xạo quá, lúc mới bước vào cổng rõ ràng đem hai chữ ‘chờ mong’ dán lên mặt mà.



Vương Tiểu Minh dùng ánh mắt lên án.



Baal liếc cậu nói: “Dù sao ta đã coi như thói quen rồi.”



Vương Tiểu Minh rất muốn đâm đầu vào trụ điện bên cạnh.



“Bất quá,” Cậu nhớ tới chuyện ở hồ tình yêu. Hiện tại kích động và cảm động đều nguôi dần, cậu có thể dùng khẩu khí bình tĩnh nói với hắn, “Trung Quốc có câu gọi là nhập gia tùy tục. Ta biết ngươi muốn tốt cho ta, ta rất biết ơn, cũng thực cảm động, nhưng ta vẫn hy vọng ngươi có thể dùng cách của nhân loại để giải quyết vấn đề. Đối với chúng ta mà nói, chết là một chuyện vô cùng vô cùng vô cùng nghiêm trọng.”



“Ngươi sợ chết?” Baal nhướn mày.



“Đúng.” Vương Tiểu Minh thản nhiên thừa nhận, “Bởi vì sinh mệnh của chúng ta không có dài lâu như các ngươi, cho nên chúng ta đều cố gắng sống tốt mỗi ngày, quý trọng mỗi ngày. Dù ngươi từng nói với ta, chết rồi cũng chưa phải là biến mất, thậm chí có thể được lên thiên đường, nhưng đó không còn là ta nữa, không phải là một con người nữa.”



“Làm một nhân loại yếu đuối có gì mà phải lưu luyến chứ?”



Vương Tiểu Minh suy nghĩ nói: “Trang Tử không phải cá làm sao biết thú vui của cá? Ngươi không phải ta, cho nên ngươi không hiểu. Cũng giống như ta không thể nào tưởng tượng ra khi có được sinh mệnh vĩnh hằng sẽ theo đuổi cái gì.”



Baal sửng sốt.



Một ngày hẹn hò với bao rắc rối cùng những lời bộc bạch chân thật đã vội vã chấm dứt.



Bụng Vương Tiểu Minh sôi ùng ục bước vào căntin trong Ngân quán, ăn hùng hục như hổ đói xong mới cảm thấy mỹ mãn bước về ký túc xá.



Trên đường đi Baal im lặng không nói gì.



Vương Tiểu Minh mấy lần muốn mở miệng, lại tìm không ra chủ đề nào đành trầm mặc một đường về phòng. Cậu đóng cửa, đang định tắm rửa một phen cho thoải mái tinh thần, đột nhiên, một thân ảnh ngồi trên sofa đang thản nhiên xem TV đã thu hút ánh mắt của cậu.



Tóc đỏ thẫm dựng đứng như lông nhím. Hắn ta mặc cái áo thun đen ôm sát người, dưới lớp vải đường cong trên ngực lồ lộ, bên ngoài khoác một cái áo đỏ rực như lửa, hai chân thon dài được trùm trong quần da đen bóng, hai bên hông quần còn thêu mấy đường trang trí màu bạc cùng xiềng xích leng keng.



“Ngươi là ai? Và vào bằng cách nào?” Vương Tiểu Minh xác định trong vòng hai mươi ba năm qua chưa từng nhìn thấy hắn ta trên TV.