U Linh Boss
Chương 29 : Trảo tra
Ngày đăng: 10:57 18/04/20
(Thượng)
Công dụng của nhân loại kỳ thật không chỉ có một
* Trảo tra: Tìm phiền toái
Pripley không cần suy nghĩ nói: “Mị hoặc, thuật đọc tâm, nhảy, thuật khống chế, chính là khống chế suy nghĩ của đối phương…” Y dừng một chút, nhìn Baal mặt mày càng lúc càng nhăn chặt, “Có gì trùng hợp sao?”
Baal nói: “Nhảy là?”
“Căn cứ vào thể chất, mỗi Huyết tộc không giống nhau. Ta cũng chẳng rành cái này lắm, ta chỉ có thể nhảy về trước năm mươi mét, nhảy cao được tầm ba mươi mét.” Pripley khiêm tốn nói.
Baal: “…”
Vương Tiểu Minh thấy sắc mặt Baal ngày một đen lại, vội vàng hỏi: “Còn gì nữa không?”
“Cái khác hả?” Pripley nghĩ nghĩ nói, “Nhìn thấu. Bất quá cái này cần thiên phú, cho dù có là Huyết tộc cũng không phải ai cũng có.”
Baal mở miệng hỏi: “Dùng để đánh nhau chứ?”
Pripley rất muốn biện giải, Huyết tộc đánh nhau rất hiếm khi tự mình ra tay, bình thường thích phóng con dơi hơn. Ngoại trừ cái người một khi đã đánh nhau thì dơi nhìn thấy cũng phải quay đầu bỏ chạy là ngoại lệ. Bất quá sau đó hắn đã bị sung quân, à không, bị phái đến con thuyền Noah rồi. Nghe nói bây giờ đỡ hơn rất nhiều.
“Có. Di chuyển cực nhanh.” Pripley nói, “Bất quá chúng ta rất ít dùng, bởi vì so với di chuyển chớp nhoáng, chúng ta lại thích biến thành con dơi hơn.”
Baal nói: “Cực nhanh? Nhanh cỡ nào.”
Pripley cố gắng lục lọi trong đầu dị năng vốn đã bị y vứt bỏ từ lâu, sau một lát mới lên tiếng: “Ví dụ nha, từ nơi này…” Y vừa dứt lời, thân thể chớp nháy, xuất hiện ở đầu bên kia của phòng khách. Đương nhiên, bởi vì đại đường cũng chỉ rộng không quá mười mét vuông, cho nên từ đầu này đến đầu kia khoảng cách có ba bước thôi.
Baal chớp mắt, Pripley lại trở về chỗ cũ. “Để ta làm lại.”
Pripley sững người một lúc lâu, mới giật mình hỏi: “Năng lực của ngài?”
Baal nhún vai.
“Cái này cho dù là thiên sứ cũng hiếm gặp a.” Pripley ánh mắt thêm vài phần nể sợ.
Baal nhướn mày hỏi: “Huyết tộc có năng lực đặc biệt không?” Hắn quen tay nhất vẫn là xài năng lực.
“Có.” Đáp án của Pripley làm hai mắt hắn sáng rực.
“Cain đại nhân.”
Baal: “…”
Pripley đột nhiên vỗ tay nói: “Đúng rồi, ngoài di chuyển cực nhanh còn có kẻ biết xài nắm đấm nữa, bất quá cái này chỉ một vài Huyết tộc có tư chất kém cỏi lắm mới có.”
Vương Tiểu Minh kinh ngạc nói: “Số ít mới có, phải nói tư chất rất tốt chứ, vì sao lại gọi là quá kém cỏi?”
Pripley nói: “Bởi vì bọn chúng ngoài việc thượng cẳng tay hạ cẳng chân ra chả có kỹ năng gì khác. Ở trong Huyết tộc, chúng bình thường sắm vai trò tiên phong mở đường thôi.”
Đang nói, tường bên cạnh bỗng dưng đổ ụp về phía họ.
Baal không chút nghĩ ngợi, ôm lấy Vương Tiểu Minh phi lên cầu thang.
Ầm một tiếng.
Bụi đất mù mịt.
Bức tường nguyên bản khoét ra một cái động lớn cỡ hai mét.
Pripley ở trong đám bụi chậm rãi đứng dậy. Y hẳn là nên cảm thấy may mắn vì đống tường này chất liệu cũng bình thường, ít ra trên người y chỉ bị dính chút tro bụi và gỗ mục.
“Kẻ nào dám phá nhà ta hả?” Ông chủ say khước từ lầu hai nhoài đầu ra. Nhưng khi lão đảo mắt đến tình hình ngoài cái động mới bị khoét, lão tỉnh rượu luôn, sau đó vô cùng ngoan ngoãn rụt cổ lại.
Ngoài động, một loạt những gã mặc vest đen đứng san sát. (Hitman :”>)
Một tiếng bước chân thanh thúy vang lên, từ xa tiến lại gần. Một gã nam tử tóc ngắn màu xám, diện vest đen, đeo kính râm đứng trước cái động, hai tay bắt chéo trước ngực, “Ngươi chính là kẻ đã đả thương Daniel đại nhân?”
Pripley quay đầu nhìn Baal, lại quay qua nhìn gã kia, chỉ vào cái mũi của mình hỏi: “Ngươi đang nói ta hả?”
Nam tử yên lặng nhìn y, sau đó lắc đầu nói: “Không phải ngươi.” Ánh mắt của gã lập tức dừng trên người Baal, “Là ngươi đó.” Lần này không phải nghi vấn, là khẳng định. Huyết tộc nào mà dám ra tay với Daniel không phải bị điên thì chính là bị khùng.
Baal nghiêng người dựa vào tay vịn cầu thang, từ trên cao nhìn xuống gã.
Vương Tiểu Minh bồi cười nói: “Hắn là Edward…”
“Ta không nghe nhân loại nói chuyện.” Nam tử lãnh đạm cắt lời cậu, “Nhân loại với ta mà nói, chỉ có một công dụng.”
Mặc dù gã đeo kính râm, nhưng Vương Tiểu Minh vẫn bị hàn ý từ sau cặp kính đó làm cho rét run, không khỏi rụt cổ lại, “Công dụng gì?”
“Để hút.”
Cảm giác được Vương Tiểu Minh đang sợ hãi, Baal không vui nhíu mày nói: “Các ngươi cùng lên đi. Ta đang vội.”
Pripley bị kẹt ở giữa có chút không biết làm sao. Lúc trước khi đáp ứng Edwin hỗ trợ, y cũng không nghĩ tới sẽ đối đầu với gia tộc Toreador a. Nhưng lâm trận mà lùi bước thì rất nhục nhã, cho nên y chỉ có thể tìm lời hỏi han: “Vì sao lại vội vàng vậy?”
Baal cúi đầu nhìn nhãn tình của Vương Tiểu Minh, “Sắp đến giờ y đi ngủ rồi.”
…
Vương Tiểu Minh rõ ràng cảm thấy ánh mắt đằng sau kính râm ngày càng hung ác hơn, cậu cười gượng nói: “Kỳ thật, ta ngủ trễ một tí cũng được.”
Baal khó hiểu hỏi: “Chẳng phải lúc nào ngươi cũng kiên trì ngủ sớm dậy sớm sao?”
“Ơ.” Nụ cười của Vương Tiểu Minh thiếu chút nữa đông cứng, “Hiếm khi hôm nay gặp được nhiều bạn mới như vậy.”
Nam tử thanh âm lạnh lùng nói: “Ta chưa bao giờ làm bạn của nhân loại. Nhân loại với ta mà nói chỉ có một công dụng.”
Vương Tiểu Minh tuy rằng rất dễ tính, nhưng bị thái độ coi khinh nhân loại của gã chọc tức. Cậu ngẩng đầu, lưng gắt gao dựa vào ngực Baal, như là tập hợp khí lực để nói, “Bạn mà tôi nói đâu phải anh.”
Nam tử vươn tay chậm rãi tháo kính râm xuống, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp như búp bê nhưng thanh âm loại hoàn toàn tương phản, lạnh như băng, “Nhân loại, ngươi nói cái gì?”
Pripley bỗng nhiên thốt lên: “Anak?”
Con mắt của Anak đảo về phía y.
Đồng dạng lạnh lẽo, nhưng lực sát thương có hiệu lực mãnh liệt hơn nhiều so với lúc đeo kính.
Biểu tình nghiêm túc của Pripley cơ hồ muốn sụp đổ, “Nghe nói sau khi ngươi trừng mắt thua Walley liền cứ đeo kính râm phải không?”
Anak mặt không đổi sắc nói: “Ta đeo kính chỉ bởi nơi này có quá nhiều kẻ ta không muốn nhìn thấy.” Chết tiệt, vì sao cái tin gã đọ mắt thua lại lan rộng như vậy!
Wudlens đột nhiên nói: “Tới rồi.”
Vương Tiểu Minh đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ theo hướng hắn nói.
Chỉ thấy bên ngoài bầu trời tối đen không chút tia sáng, một chữ thập khổng lồ cắm trên nóc nhà rất cao, ánh đèn chung quanh chiếu vào, phản xạ lại ánh bạc lạnh lẽo âm u.
Xe ngựa dừng lại.
Người đánh xe bước tới, cung kính mở cửa xe.
Singh và Wudlens kẻ trước người sau xuống xe, cuối cùng là Vương Tiểu Minh.
Chân Vương Tiểu Minh vừa rơi xuống đất, đã ngước đầu nhìn lại chữ thập đó một lần, cảm giác tim đập đột nhiên nhanh hơn.
Chữ thập kia rõ ràng sừng sững đặt ở đó, nhưng cậu cứ cố tình cho rằng một lúc nào đó nó sẽ rơi xuống, đập vào cậu, cảm giác như nó sẽ trói chặt linh hồn và thân thể cậu.
“Đúng vậy, nó không giống với chữ thập của nhân giới.” Singh thấy cậu nhìn chằm chằm thập giá, tưởng cậu tò mò, bèn giải thích, “Ta nghĩ Edward hẳn đã nói với cậu, thập giá của Huyết tộc đều là chữ thập ngược.”
Nghe hắn nói như thế, Vương Tiểu Minh mới phát hiện thập giá này phần trên dài hơn phần dưới.
“Được rồi, chúng ta vào nhà rồi nói sau. Nơi này khí hậu rất lạnh, không thích hợp để nhân loại đứng lâu.” Singh làm động tác mời.
Nơi có thể cắm một chữ thập lớn như vậy, bên trong đương nhiên là không nhỏ.
Một biệt thự cao ba tầng, tả hữu đối xứng, ở chính giữa là một cái cửa vòm cao hai mét.
Trước biệt thự có một hành lang màu trắng, phòng ốc bên trái lộ ra, thẳng một đường sang bên phải, tựa như một cái khăn quàng cổ màu trắng, quấn quanh, bao bọc toàn bộ ngôi biệt thự.
“Đây là nhà của ta. Mong là không làm cậu quá thất vọng.” Singh vừa nói vừa đẩy cái cửa vòm kia.
Cửa rất dày và nặng, nhưng khi đẩy vô lại không vang lên tiếng kẽo kẹt thật lớn như trong tưởng tượng của Vương Tiểu Minh.
Khi cửa mở ra một khe nhỏ, Vương Tiểu Minh tinh mắt nhìn thấy phía bên trong tối om, nhưng khi hai cánh cửa mở ra chừng hai mươi phân sang hai bên trái phải, những bóng đèn hình ngọn nến treo trong phòng khách và cả những bóng đèn treo trên tường đều tự động sáng lên.
Ánh sáng màu cam soi rọi đường đi dưới chân họ.
Đối với những Huyết tộc trưởng lão khác mà nói, biệt thự như này chỉ có thể dùng hai chữ ‘mộc mạc’ để miêu tả, nhưng đối với Vương Tiểu Minh, một người ‘hơi nghèo’ chưa từng ở một căn phòng có diện tích trên năm mươi mét vuông mà nói mà nói, biệt thự này mà dùng ‘Xa hoa’ để hình dung cũng còn thấy hai từ ‘Xa hoa’ này thật khó nghe. Nhất là khi ánh sáng trong phòng soi rõ diện tích hơn ba trăm mét vuông, lại còn có tám cái ghế sofa đặt xung quanh bàn trà chính giữa.
“Ta không rành cách bày trí cho lắm.” Singh nhún vai, từ dưới gầm bàn lôi ra một cái chuông bằng bạc, lắc lắc, “Những gì ta thưởng thức đều ngưng tụ nơi đầu lưỡi.”
Vương Tiểu Minh cười vô cùng mất tự nhiên. Bởi vì khi hắn nhắc đến đầu lưỡi khiến cậu không thể không nhớ tới răng nanh.
Bọn họ ngồi vào sofa, rất nhanh có một quản gia Huyết tộc với phong cách ăn mặc y chang Mario từ một cửa khác bước ra phòng khách, một bàn tay mới bưng ra ba cái mâm đòi hỏi một kỹ năng hết sức thuần thục, mỗi cái chồng lên nhau, Vương Tiểu Minh cảm thấy khâm phục nhất là ba cái mâm giữ yên không lay động, cho dù mấy cái nắp trên mỗi cái mâm đó đều úp cong. Ba cái mâm chồng lên một lúc khó mà giữ cho cân được. Ấy vậy mà vị quản gia kia có thể giữ nó đứng yên như thế, thậm chí tay bên kia của y còn cầm ba cái ly, dưới nách kẹp một chai vang đỏ.
Vương Tiểu Minh trợn mắt há hốc mồm nhìn y bước tới, vô cùng nhịp nhàng đặt xuống, sau đó mặt không đổi sắc khui rượu rót ra ly.
Singh cười giới thiệu: “Đây là quản gia của ta, Louis. Y ghét nhất là đêm hôm khuya khoắt phải làm việc, cho nên cái mặt mới lầm lầm lì lì như vậy.”
Louis từ trong túi lấy ra một bọc giấy nhỏ, từ trong bọc giấy nhỏ lại lôi ra cái nút đem bịt chai rượu lại, sau đó cúi người nói: “Singh đại nhân, từ tận đáy lòng ta hoàn toàn bác bỏ những lời ban nãy của người.”
Singh nói: “Vinh hạnh của ta.”
Louis tươi cười vô cùng chuyên nghiệp nhìn cậu, lại phong độ nhẹ nhàng biến mất ở nơi y đã xuất hiện.
“Hắn thật ra là một người hài hước và dễ thương.” Singh nói với Vương Tiểu Minh nói, “Ta tin là cậu ở với hắn sẽ cảm thấy rất vui vẻ.”
Vương Tiểu Minh kinh ngạc chỉ vào mũi mình, “Tôi và anh ta?”
“Đúng vậy. Nếu cậu có gì bất mãn với ngôi biệt thự này, cứ việc nói ra. Mặc dù cách bày trí và mắt thẩm mỹ của ta tệ như nhau, nhưng ta lại quen biết rất nhiều chuyên gia trong lĩnh vực này.” Singh vỗ vỗ tay vịn sofa nói, “Nhà mà bày trí theo kiểu mình thích mới là tuyệt nhất.”
“Nhà?” Vương Tiểu Minh càng giật mình.
“Đúng vậy.” Singh lòng vòng một đường thật dài, rốt cục quyết định kéo đề tài trở lại quỹ đạo, “Ở trong này, trước mắt để ta giải thích với cậu. Bởi vì chưa được sự cho phép của các người, ta đã tiến hành điều tra một vài điểm thắc mắc với những chuyện phát sinh sau khi hai người đến Huyết tộc giới. Do thời gian quá ngắn ngủi, ta cũng chẳng thể biết được nhiều. Bất quá với những gì trước mắt, ta có thể hiểu đại khái một việc.”
Vương Tiểu Minh lập tức khẩn trương, theo bản năng tìm kiếm thân ảnh của Baal. (dựa vào chồng hoài là ko tốt nghe em =w=)
“Xin đừng lo lắng.” Singh tận lực bày ra nụ cười thân thiện, thân thiện lại càng thêm thân thiện, “Ta đã mời cậu đến đây, có nghĩa là chúng ta tuyệt đối không phải kẻ địch.”
Wudlens mở cái nắp bạc trước mắt ra, mùi thơm của bít tết nhất thời lan tỏa.
“Toàn bộ đều chín?” Hắn nhíu nhíu mày, sau đó bất mãn trừng mắt nhìn Singh, “Ngươi định bao giờ đuổi gã quản gia này đi?”
“Ta đành giao hắn cho Edward và anh bạn nhỏ này phiền não giùm vậy.” Singh mỉm cười, nói với Vương Tiểu Minh, “Cậu yên tâm, tên quản gia này có nhiều tật xấu, nhưng khả năng bếp núc của hắn là đặc biệt.”
Ngửi thấy mùi thơm như vậy, Vương Tiểu Minh cảm thấy bụng sôi ùng ục, cũng mở nắp ra, mùi thơm không ngoài dự liệu nhẹ nhàng bay đến.
“Ta nghĩ vừa ăn vừa nói chuyện là một chủ ý không tồi nhỉ.” Singh rút từ trong túi ra một cái khăn ăn, buộc vào trên cổ, sau đó cầm lấy dao nĩa, “Cảm tạ Cain đại nhân đã ban ân.” Hắn nhẹ giọng niệm xong, mới bắt đầu động đao.
Nhưng bên phía Wudlens đã đặt dao xuống rồi.
Vương Tiểu Minh câu nệ một hồi mới chậm rãi thoải mái ăn. Thịt bò vào trong miệng, vừa mềm vừa thơm, nhanh chóng đánh vào vị giác trong tận yết hầu. Cậu ăn mê mệt.
“Uống chút rượu.” Singh lau lau miệng, cầm lấy ly rượu cụng ly với cậu.
Vương Tiểu Minh nhanh nhẹn cầm lấy cái ly, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Uống vang đỏ vào có chút nhạt miệng, lại lờ lợ, cậu vô thức nhíu mày.
“Xem ra cậu không phải người mê vang đỏ a.” Singh luôn chú ý đến nhất cử nhất động của cậu, trêu ghẹo nói, “Cuộc đời của cậu thế là mất đi nhiều thú vui rồi.”
Vương Tiểu Minh nói: “Tôi thích uống Sprite.” (còn tôi thik Sting =A=)
“Nga. Loại nước ngọt này cũng không tốt cho sức khỏe nhân loại đâu.” Singh chớp chớp mắt nhìn cậu, “Cậu ở đây lâu về sau sẽ càng ngày càng yêu thích vang đỏ đấy. Trong hầm rượu của ta giấu không ít hàng hiếm, rất nhiều bọn con cháu bao giờ cũng thèm nhỏ dãi, bất quá ta lại không cho họ. Ta thích nhìn bộ dạng ngứa ngáy ghen tị của họ hơn.”
Vương Tiểu Minh cười gượng.
“Đương nhiên, sau này cậu có thể coi nó như một thứ lễ vật. Như vậy cậu sẽ mau chóng trở thành một tân Huyết tộc được yêu mến. Chưa biết chừng còn có thể trở nên nổi tiếng giống Daniel.”
Tay cầm dao của Vương Tiểu Minh sững lại, dao va vào chén đĩa, vang lên âm thanh đinh đinh, “Ngài nói, tân Huyết tộc?” Chẳng lẽ mọi suy tính của bọn họ đã bị phát giác?
Ngón tay của Singh khẽ vuốt quanh đế ly, cười nói: “Ta nói rồi, ta đã làm một cuộc điều tra nho nhỏ về hai người. Edward là Huyết tộc đời thứ sáu của gia tộc McCorvey, nhưng năng lực của hắn so với Daniel đời thứ tư của Toreador còn cường đại hơn nhiều.”
Ánh mắt sắc bén của Wudlens nhìn về phía Vương Tiểu Minh.
Tay nắm dao của Vương Tiểu Minh đổ ra một tầng mồ hôi.
“Chúng ta cũng không rõ trong đó rốt cục cất chứa nguyên nhân gì, hoặc có thể nói là đã xảy ra chuyện gì. Nhưng hiển nhiên đây là một việc tốt, ít nhất chứng minh Huyết tộc chúng ta tuy bị thần vứt bỏ, nhưng không phải mãi mãi không thể tiến bộ, kỳ tích rốt cục đã xảy đến với chúng ta.” Singh nói tới đây, nâng ly nhẹ nhàng nhấp một ngụm, “Chúng ta tuy rằng chưa từng gặp qua Edward, nhưng theo những gì người khác miêu tả, ta cảm thấy linh hồn của hắn cực kỳ kiêu ngạo. Một gã Huyết tộc vừa kiêu ngạo lại vừa cường đại thì vì cái gì mà phải tham gia đêm hội máu tươi chứ? Chúng ta bắt đầu chuyển nghi ngờ sang một nguyên do khác, mãi đến khi… gặp được cậu. Hắn rất quan tâm tới cậu, nhưng lại không biến cậu thành Huyết tộc. Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có một lý do, hắn muốn điều tốt nhất cho cậu, tham gia đêm hội máu tươi sẽ có cơ may nhận được máu của Cain đại nhân. Chỉ cần có được nó, cậu có thể trở thành Huyết tộc nhị đại.”
—