U Linh Boss
Chương 31 : Du hí
Ngày đăng: 10:57 18/04/20
(Thượng)
Muốn qua được ải trò chơi cần có một cao thủ, cao thủ trò chơi
* Du hí: Trò chơi
Vương Tiểu Minh trừng mắt nhìn ao máu thật lớn ngay trước mặt, còn có hai bên tường bị màu đỏ rực của ao máu phản chiếu lên, cậu ngây người hồi lâu mới nói: “Ta không mang theo quần bơi.”
…
Quần bơi?
Ánh mắt Baal theo bản năng lại nhìn xuống dưới, yết hầu một trận khô khốc, một lúc sau mới nói: “Không mặc cũng được.” (Anh nha, thả dê mọi lúc)
“…” Trong đầu Vương Tiểu Minh hiện lên cảnh toàn thân đẫm máu, yết hầu cũng khô khốc theo.
Hai người ngươi xem ta ta xem ngươi cứ đứng như vậy một lát.
Vương Tiểu Minh đột nhiên nhận ra vừa rồi mình cảm khái có điểm không thích hợp, “Chúng ta có nên nghĩ xem làm thế nào để vượt qua cái ao máu kia không?”
Ánh mắt Baal hơi nheo lại. Với hắn mà nói, bay qua một cái ao máu như này là chuyện đơn giản, nhưng mà… Hắn nhìn về phía bờ bên kia ao máu, một cái động sâu hút tối như mực. Mặc dù không nhìn thấy gì hết, nhưng hắn rõ ràng vẫn cảm giác được có mấy cặp mắt đang chăm chú nhìn hai người họ ở bên này. Cái cảnh hắn vỗ cánh bay qua hiển nhiên là không hợp với tiêu chuẩn của một Huyết tộc.
Vương Tiểu Minh thấy Baal vẻ mặt ngưng trọng, nhỏ giọng hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Baal xoa xoa đầu cậu, đột nhiên xoay người nhìn ra phía sau.
Một con dơi bay vào.
Baal nhướn mày, sau đó vươn tay.
Con dơi đậu trên ngón tay hắn.
Vương Tiểu Minh từ trước đến giờ vẫn thấy trong đám dơi con nào con nấy giống nhau y đúc, nhưng con dơi này lại làm cậu cảm giác không giống bình thường. Cậu suy nghĩ, rốt cục nghĩ là do ánh mắt của nó làm cậu cảm thấy thật thân thiết, giống như một ai đó đang chào cậu.
“Pripley.” Baal giới thiệu.
…
Vương Tiểu Minh giật mình nhìn hắn, “Làm sao ngươi biết?”
Baal nói: “Sờ thấy.”
Vương Tiểu Minh: “…”
Pripley đập đập cánh, hiển nhiên là muốn quăng hết mọi thống khổ mà y đã từng trải qua, ánh mắt lập tức oán hận trợn to nhìn Baal.
Vương Tiểu Minh kinh ngạc nói: “Hình như nó đang nhìn ngươi.”
Pripley: “…”
Baal phụ họa: “Nó đâu có mù.”
“Nhưng nó là một con dơi a…” Vương Tiểu Minh da đầu nhức nhức. Không biết mình đã từng nhìn thấy ở đâu đó, ánh mắt thoái hóa của con dơi.
Baal nói: “Y là một Huyết tộc nhìn qua rất giống con dơi.”
“… Nga.” Vẻ mặt Vương Tiểu Minh rơi vào trạng thái bừng tỉnh đại ngộ.
Pripley: “…” Chẳng lẽ bọn họ đã quên lần đầu tiên y xuất hiện trước mặt họ là trong hình dạng một con người sao?
“Tình hình trước mắt là vậy đó, ngươi có đề nghị nào hay ho không?” Baal liếc nhìn y. Ánh mắt rõ ràng như đang nói, nếu không có gì mới mẻ, vậy thì kết cục của y rất đơn giản…
Pripley nhớ tới cái lần y từng bị ném ra ngoài cửa sổ, thật vô tội rụt cổ lại, sau đó bay lên, đảo một vòng trên đầu Baal, lại bay vòng vòng trên đầu Vương Tiểu Minh, móng vuốt chụp lấy cổ áo cậu.
Vương Tiểu Minh giật mình thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Pripley kiêng kị Baal, mau chóng thả móng vuốt ra, rồi lại không ngừng bay vòng vòng trên đầu họ.
Đôi mày Baal nhíu thành một cục, lúc sau trong lòng không cam thâm tình nguyện nói: “Được.”
Vương Tiểu Minh dường như cũng hiểu được ý đồ của nó, “Anh muốn cắp tôi bay qua?”
Pripley một lần nữa nhắm đến cổ áo cậu, chụp lấy cổ áo chậm rãi kéo lên. Vương Tiểu Minh nhất thời bị treo lơ lửng, cổ áo giống dây thừng siết chặt lấy cổ cậu, lập tức cắt ngang hô hấp, chẳng khác nào đang treo cổ, yết hầu chỉ có thể phát ra âm thanh ‘ậm ừ’.
Ánh mắt Baal nhíu lại, bay lên ôm lấy Vương Tiểu Minh, thuận tay bắn Pripley ra thật xa.
Vương Tiểu Minh ngã vào cái ôm của hắn, hai tay không ngừng vuốt vuốt cổ, thở hổn ha hổn hển.
Baal nói: “Hay là chúng ta…”
“Không sao.” Vương Tiểu Minh phất tay cắt lời hắn, “Kỳ thật là do tư thế không đúng chứ cách này được lắm, ít nhất có thể nhấc nổi ta”
Ba con dơi có thể nhấc được cả một chiếc Cadillac, huống chi Vương Tiểu Minh chỉ có một người lại còn gầy nhom.
Baal thả Vương Tiểu Minh xuống, bất mãn nhéo nhéo mặt cậu.
Vương Tiểu Minh quay đầu nói với con dơi Pripley vừa bị hất đi quay mòng mòng: “Anh chụp lấy dây lưng trên quần tôi á.”
…
Quần? Dây lưng?
Ánh mắt của Baal lại không tự chủ được quét xuống dưới một lượt.
“Là phía sau.” Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Baal, Vương Tiểu Minh e dè xoay người lại.
…
Phía sau?
Baal vuốt cằm. Phía sau lại còn nhiều liên tưởng hơn a.
Pripley ủy ủy khuất khuất bay qua lần nữa, lần này động tác của y lại càng thêm cẩn trọng, trên cơ bản là nhìn theo sắc mặt của Baal mà hành động.
Vương Tiểu Minh cảm thấy lưng quần mình bị kéo căng, sau đó suýt nữa chúi xuống đất.
Baal nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy vai cậu.
Pripley chờ bị búng đi tập hai.
Không ngờ Baal chỉ chậm rãi buông tay. Vương Tiểu Minh dùng sức giữ thăng bằng cho thân thể mình.
Pripley lảo đảo kéo Vương Tiểu Minh xuất phát.
Bởi vì thắt lưng bị kéo lên cho nên đầu Vương Tiểu Minh lúc nào cũng chúi xuống. Kỳ thật lúc Pripley nhấc cậu lên, trong lòng sao không sợ cho được. Nỗi sợ này không giống như đi máy bay, đi lên máy bay có thể đứng trên bề mặt được, cùng lắm thì còn có dù cứu trợ. Nhưng mà hiện tại chỉ cần Pripley thả lỏng móng vuốt, bản thân không còn nghi ngờ gì mà rớt xuống. Nhìn xuống bóng mình in trên mặt ao máu trông chẳng khác nào âm hồn dã quỷ, nỗi sợ trong lòng cậu dâng đến cực đại.
Máu loãng không gợn sóng, giống như gương, nhưng mà trong đầu Vương Tiểu Minh không ngừng hiện lên cảnh mình rơi xuống phá vỡ mặt gương êm đềm này.
Bỗng nhiên.
Vương Tiểu Minh cảm thấy thân thể đang lơ lửng giữa không trung của mình căng thẳng, lực kéo trên dây lưng biến mất. Chỉ trong nháy mắt, hai chân trượt thẳng xuống.
Cậu nhũn hết cả người, hai tay nhịn không được quờ quạng lung tung hai hên, sau đó nhanh chóng rơi vào cái ôm không thể quen thuộc hơn.
“Baal?” Cậu ngạc nhiên nhìn hắn. Cậu biết rõ thực lực của Baal, cũng hoàn toàn tin tưởng hắn có đủ khả năng đưa cậu qua ao máu, nhưng nếu hắn đã đồng ý với kế hoạch của Pripley thì chẳng có lý do gì để ra tay, vậy tại sao lại đổi ý?
Ánh mắt Baal lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía ao máu.
Sau một hồi, một con dơi ló cái đầu ra.
Vương Tiểu Minh lưỡng tự gọi: “Pripley?”
Pripley bay lên khỏi ao máu, dừng lại bên cạnh ao, ánh mắt đờ đẫn nhìn Baal. Mặc dù đôi mắt của y không lớn, nhưng Vương Tiểu Minh vẫn nhận thấy trong đó là ngọn lửa thiêu đốt hừng hực.
Vương Tiểu Minh kéo kéo tay áo Baal.
Baal nói: “Hừ. Loại này kỹ thuật thối nát này lại còn không biết xấu hổ mà dám đề nghị sao.”
Vương Tiểu Minh ngẩn người, cuối cùng đã nghĩ thông suốt, Baal sở dĩ ra tay nhất định là bởi hắn nhìn thấy tim cậu đang run lên vì sợ hãi, nỗi khiếp sợ đó tuy vẫn chưa tiêu tán nhưng tạm thời bị một cỗ mật ngọt dâng tràn thay thế, thấp giọng nói: “Anh ta không phải cố ý .”
Baal nói: “Ngộ sát cũng là giết người vậy.”
“Nhưng định tội so với cố sát phải nhẹ hơn.” Vương Tiểu Minh nói xong, mới phát hiện mình kéo nó đi quá xa, lại lội về nói, “Pripley chỉ muốn giúp chúng ta.”
Baal nhướn mày nói: “Cho nên, y vẫn có chút hữu dụng?”
Vương Tiểu Minh: “…” Tuy rằng những lời này đúng là dùng để miêu tả tính chất, nhưng lại gọi một con dơi… À không, gọi một Huyết tộc mà dùng ‘Hữu dụng’ hay ‘Vô dụng’ để hình dung, hiển nhiên là rất không thích hợp .
Quả nhiên, tự tôn của Pripley đã thực sự bị đã kích, chuẩn bị vỗ cánh bay về phía cửa.
Nhưng so với y Baal vẫn nhanh hơn.
Một bàn tay to lớn chậm rãi đặt lên đầu cậu, nhẹ nhàng xoa xoa.
Vương Tiểu Minh ngẩng đầu, lại nhìn thấy hai mắt Baal hiện lên một tia ôn hòa hiếm thấy. “Nếu lần này tiếp tục thất bại, cứ kêu Louis làm một chậu cà rốt trộn tặng cho Singh.”
“… Ưm.” Vương Tiểu Minh dùng sức gật đầu, sau đó thật cẩn thận leo lên tấm ván gỗ. Trong lòng cậu bắt đầu vẽ ra một cảnh tượng hào hùng bước ra chiến trường, nhiệt huyết khó mà ức chế được sôi trào.
Baal đứng phía sau, ôm lấy thắt lưng cậu. Bởi vì thân hình của Baal cao hơn so với Vương Tiểu Minh, cho nên lúc hắn ôm thắt lưng cậu không thể không hạ thắt lưng mình xuống một đoạn. Hắn điều chỉnh chính mình xong xuôi, cuối cùng còn đặc biệt gác cằm lên vai cậu, “Được rồi.”
Vương Tiểu Minh cố gắng làm cho nhịp tim chậm lại, hai tay nắm lấy cột, chậm rãi thả lỏng thân thể, “Vậy thì, xuất phát.”
Cậu nói xong, từ từ đẩy cột về phía trước.
Xe như tên lửa phóng đi.
Trong khoảnh khắc, trí não cậu vô cùng thanh minh, giống như là thân thể hợp nhất hòan toàn với tấm ván, mắt thấy sắp tông vào vách đá, cậu không hề chần chừ lắc cột về bên trái. Xe thuận thế quẹo theo.
Baal đứng phía sau cậu, thân thể nhịn không được gồng lên, cái tay ôm Vương Tiểu Minh cũng ngày càng gấp. Nhưng Vương Tiểu Minh tựa như không hề nhận ra, giờ phút này cậu hoàn toàn đạt tới cảnh giới người và xe trở thành một thể thống nhất.
Sau khoảng chừng hai mươi mấy con rẽ, tốc độ của xe càng lúc càng nhanh. Gió đập rất mạnh làm cậu không khỏi nheo mắt lại, tầm nhìn nhất thời trở nên nhỏ hẹp.
Sau hai lần xém nữa bị cản trở, Baal khởi tạo một kết giới.
Gió lập tức bị ngăn ra bên ngoài kết giới.
Trạng thái của Vương Tiểu Minh khôi lại phục như lúc trước.
Hai vạn cây số nói ngắn cũng chẳng ngắn, nhưng với kẻ đã rơi vào tình trạng tập trung đến nhập thần, thời gian sẽ trôi đi rất nhanh.
Khi Baal gần như quên mất sự tồn tại của thời gian, bọn họ nhìn thấy cửa ra.
Tốc độ như điên tự động chậm lại cho đến khi dừng hẳn.
Vương Tiểu Minh đứng trên xe hồi lâu, mãi đến lúc Baal ôm cậu xuống, cậu mới phát hiện chính mình toàn thân đã cứng ngắc như tượng đá, thiếu điều chưa tắt thở mà chết, cánh tay chỉ biết lắc qua lắc lại, về phía trước, về hai bên trái phải.
“Chúng ta… qua cửa rồi ư?” Cậu run giọng hỏi.
“Đúng vậy.” Lòng tự tôn của Baal hoàn toàn bị đả kích bầm dập, cho nên sắc mặt không hề tốt chút nào.
Vương Tiểu Minh chậm rãi khởi động lại tay chân, đợi chúng nó có thể tự do hành động rồi, đột nhiên bổ nhào vào lòng Baal, gắt gao ôm chặt hắn nói, “Thật tốt quá! Chúng ta thành công rồi! Cám ơn ngươi nhiều lắm, Baal à.”
“Cám ơn ta cái gì?” Baal nhướn mày.
“Không có kết giới của ngươi, chúng ta thua là cái chắc.” Vương Tiểu Minh ngẩng đầu, giơ ngón cái lên nói, “Ngươi thật sự quá lợi hại! Quả thực chính là vua chắn gió!”
…
Nếu hắn nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên Vương Tiểu Minh khen hắn lợi hại. Nếu là lần đầu tiên, cái tính so đo chuyện vặt giống tiểu nhân của Baal ít nhiều đã biến chuyển.
“Cửa tiếp theo của chúng ta có phải là làm toán không?” Vương Tiểu Minh nhìn ngó xung quanh.
Phía trước là một con sông màu đen.
Trên bờ sông có hai gian phòng nhỏ.
“Đây là cái gì?” Vương Tiểu Minh tò mò chạy đến căn phòng đầu tiên, hết sức cẩn thận gõ cửa, không thấy hồi âm mới chậm rãi mở ra.
Một cái toilet vô cùng hiện đại xuất hiện trước mắt cậu.
Vương Tiểu Minh kinh ngạc nói: “Nguyên lai nơi này cũng có toilet ha.”
Baal mở một cánh cửa khác ra, sau đó vội vã đóng lại.
Vương Tiểu Minh hiếu kỳ hỏi: “Đó là chỗ nào?”
Baal nhíu nhíu mày nói: “Căntin.”
“A. Ta vừa hay đã đói bụng, chúng ta ăn một chút đi.”
Cậu nói xong liền chuẩn bị vươn tay đẩy cửa, nhưng Baal rất nhanh chụp lấy tay cậu, “Là căntin của Huyết tộc.”
“Ta đương nhiên biết nơi này là căntin của Huyết tộc…” thanh âm của Vương Tiểu Minh nhỏ dần, trên mặt lộ ra biểu tình giật mình, “Bên trong, tất cả đều là chất lỏng sao?”
“Cũng có thể ngưng kết thành thể rắn mà.”
Vương Tiểu Minh tưởng tượng xong, nuốt nước miếng nói: “Chúng ta thôi thì cứ ăn đồ Louis chuẩn bị đi.”
Ngoại trừ chân gà và sườn dê nướng bỏ trong hộp cơm ra, Baal và cậu còn cất sẵn rất nhiều món ngon trong không gian.
Vô luận trung tâm trò chơi hiện tại có tác dụng gì, ít nhất nó vẫn là trung tâm trò chơi.
Một đôi tình nhân ngồi bên trong ăn cơm dã ngoại cũng xem như là lãng mạn lắm rồi.
Sau khi Vương Tiểu Minh và Baal ăn uống dọn dẹp xong xuôi, liền đi về phía sông.
Trên sông quả nhiên có từng khối gỗ trôi theo dòng.
Vương Tiểu Minh nhìn hàng loạt khối gỗ to nhỏ không đều trôi trước mắt, nhỏ giọng hỏi Baal: “Chúng ta giẫm khúc nào đây?”
Baal nhìn nhìn nói: “Lớn nhất đi.”
Vương Tiểu Minh và Baal đồng thời nhảy sang.
Tấm gỗ dưới chân bọn họ lập tức sáng lên.
Một đề toán xuất hiện trước mũi chân:
55-44*1=?
Rồi thì trên dòng chảy trước mặt lại có ba khối gỗ di chuyển tự dưng sáng lên.
Từ trái sang phải lần lượt là ——
1, 11, 33
Vương Tiểu Minh: “…”
Cậu và Baal im lặng nhảy vào khúc gỗ ở giữa. Vương Tiểu Minh vắt óc nghĩ, đây là đề toán trong truyền thuyết ư.
Tấm ván gỗ lóe lên một cái, nguyên bản là số 11 lập tức biến thành một đề toán khác ——
23*88*6=?
Đáp án lần lượt là ——
12144, 21556, 18322
Baal khẽ cau mày, đang muốn gì đó, chỉ thấy Vương Tiểu Minh không chút do dự giẫm vào khối gỗ bên trái.
Baal nhảy sang theo.
Tấm ván gỗ xuất hiện cái đề tiếp theo.
“Ngươi tính ra được hả?” Baal hơi sửng sốt.
Vương Tiểu Minh nhỏ giọng cười nói: “Ta không tính phức tạp như vậy, dù sao 3 nhân với 8 rồi nhân với 6 kết quả cuối cùng ở hàng đơn vị là 4 a. Thế thì sẽ tính ra dễ dàng thôi.”
Baal nhìn Vương Tiểu Minh bằng cặp mắt khác xưa. Hình như từ lúc bước vào trung tâm trò chơi, khả năng đặc biệt của Vương Tiểu Minh bắt đầu bộc lộ rồi.
Bài toán dần dần khó hơn.
Lúc đầu Vương Tiểu Minh còn có thể dùng được cộng trừ nhân chia, nhưng đề toán lại tiến hóa đến phương trình, xác suất, đề toán ra ngày một nhiều mà máy tính lại không tính được. Vương Tiểu Minh từ cấp độ chuyên nghiệp tụt hạng dần. Toán học cậu đã bỏ lâu lắm rồi, lâu đến nỗi cậu cơ hồ cậu cũng quên luôn cạnh huyền của một tam giác vuông cân tính thế nào.
Cậu chần chừ nhảy sang một khối gỗ, sau đó cảm nhận được khối gỗ đó đang dần chìm xuống. Không kịp thét lên vì sợ hãi, Baal đã ôm lấy cậu dùng dịch chuyển không gian nhảy sang bờ bên kia.
Vương Tiểu Minh ngơ ngác nhìn hắn, lại nhìn ra mấy khối gỗ và con sông phía sau, hồi lâu mới hỏi: “Nếu có thể trực tiếp sang đây, vì sao mới nãy ngươi không…”
Baal nói: “Ta thấy ngươi làm rất phấn khích nên muốn ngươi vui vẻ một lát.” Không gian của hắn có thể di chuyển đến những nơi thấy được hoặc những chỗ mà hắn biết.
“…” Cậu vừa rồi vắt óc suy nghĩ tưởng chừng muốn nhảy xuống sông tự sát a!
Ánh mắt của Baal nhìn về phía trước.
Chỗ đó là một căn phòng thấp, rộng và tròn. Trước phòng có dựng một cái bảng gỗ cao bằng hai người, trên đó là những đường cong đẹp đẽ.
Vương Tiểu Minh thấy trong mắt Baal sáng lên, nhịn không được hỏi: “Ngươi biết loại ngôn ngữ đó sao?” Chẳng lẽ ngôn ngữ cao cấp trong truyền thuyết của Huyết tộc là…
“Thiên đường văn.” Baal chậm rãi đáp lời.
—