U Linh Boss

Chương 37 : Hồi gia

Ngày đăng: 10:57 18/04/20


(Thượng)



Tục ngữ nói: Xá xá xá tổng yếu kiến xá xá.



* Hiểu chêk liền, ai hiểu xin hãy giải thích giúp tớ với TvT~



* Hồi gia: về nhà



Hạng Văn Huân vừa mới cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay của Vương Tiểu Minh thì cảnh sắc trước mặt đã thay đổi, lại biến thành đỉnh đầu của Chử Chiêu.



Chử Chiêu ngẩng đầu: “…”



“…”



Chử Chiêu giơ tay bịt mũi lại, bình tĩnh nói: “Hạng tổng, đây là toilet.”



Hạng Văn Huân bình tĩnh xoay người đi ra ngoài, “Không sao, trước lạ sau quen. Tôi cũng quen rồi.”



Chử Chiêu: “…”



Vương Tiểu Minh nhìn vị trí của Hạng Văn Huân trống hốc trống huơ, chậm rãi thu tay lại, bất đắc dĩ thốt lên: “Baal…”



Baal liếc mắt nhìn cậu, quay ngoắt đi.



Có nói nhiều đi chăng nữa cũng vô nghĩa, dù sao ai cũng quyết giữ ý kiến của riêng mình.



Vương Tiểu Minh há hốc miệng, trầm ngâm thật lâu mới nói: “Tốt xấu gì lần tới trước khi động thủ, nhớ báo trước một tiếng.” Như vậy ít ra cũng có thể đề phòng, đỡ giật mình.



Baal bĩu môi: “Phí thời gian.”



Chuông cửa vang lên.



Vương Tiểu Minh kinh ngạc đứng dậy ra mở cửa, “Ai thế nhỉ?”



Baal nhìn lướt về phía cửa, miệng lẩm bẩm: “Còn ai vào đây nữa.”



Vương Tiểu Minh mở cửa, vẫn là Hạng Văn Huân.



“Hạng tổng?”



“Tôi chợt nhớ ra còn một chuyện chưa làm.” Hạng Văn Huân vẻ mặt vô cùng thản nhiên.



Vương Tiểu Minh cười gượng nghiêng người tránh đường.



Hạng Văn Huân làm như không có việc gì ngồi về vị trí cũ, cầm lấy ly nước trên bàn, thong thả uống một ngụm: “Ly nước vẫn chưa kịp uống.”







Cái lý do này thật là…



Vương Tiểu Minh mặt 囧囧 nhìn anh ta.



“Ngoài ra,” Hạng Văn Huân đặt ly nước xuống, ngẩng đầu nói với cậu, “Bạn đại học của cậu từng gọi đến công ty tìm cậu.”



“Công ty?” Vương Tiểu Minh mờ mịt.



Hạng Văn Huân giải thích: “Là đơn vị thực tập trên danh nghĩa của cậu, một công ty mậu dịch dưới quyền tôi.”



Vương Tiểu Minh lúc này mới đứng phắt dậy, “A. Cậu ấy nói gì?”



Hạng Văn Huân trả l: “Cậu ta nhắn là, mẹ cậu từng gọi điện đến trường học tìm cậu, có vẻ như bà rất sốt ruột.”



“Mẹ?” Chỉ trong một chốc, trăm mối lo lắng ào ào đổ vào đầu cậu.



“Nếu không bận rộn gì thì mau gọi điện về nhà đi.” Hạng Văn Huân đứng dậy, mỉm cười nói, “Buổi tối tôi sẽ đợi ở nhà hàng mời hai vị dùng cơm, Baal tiên sinh nhất định phải hạ cố đến đấy.”



Baal nhướn mày, từ chối cho ý kiến.



Hạng Văn Huân đi rồi, Vương Tiểu Minh vẫn đứng yên, duy trì tư thế y như mới nãy.



“Ngươi muốn gọi điện thoại hả?” Baal tuy rằng không có mẹ, nhưng hắn biết tình thân đối với nhân loại quan trọng cỡ nào.



Vương Tiểu Minh do dự: “Lâu rồi ta chưa gọi về nhà.”



Baal nhìn vẻ mặt do dự của cậu, nhíu mày hỏi: “Ngươi đang sợ sao?”



Hai tay của Vương Tiểu Minh liên tục chà xát, “Hơi hơi.”



“Vì sao?” Baal không thể lý giải nổi, “Mặc dù là mẹ ngươi, nhưng bà ấy cũng chỉ là nhân loại thôi, không phải sao?”







Đây mới là gốc rễ của vấn đề đó.



Cậu biết ăn nói với mẹ thế nào đây —— Mẹ! Con xin lỗi, lâu nay con không gọi điện về nhà là vì tháng trước bận sang Pháp một chuyến, nhân tiện tới Huyết tộc giới, rồi bây giờ đã là một Huyết tộc có thể hóa thành dơi hoặc triệu hồi một bầy dơi bất cứ lúc nào.







Mẹ nhất định trước khi ngất xỉu sẽ tống cậu vô bệnh viện tâm thần.



Baal đoán: “Ngươi không muốn để bà ấy biết chuyện ngươi đã biến thành Huyết tộc.”



Vương Tiểu Minh gật gật đầu. Đa số mọi người đều cho rằng mấy thứ như Huyết tộc, đọa thiên sứ chỉ xuất hiện trong sách vở hoặc phim ảnh, tuyệt đối không thể có thật. Cái này thì khỏi phải bàn, cha mẹ và cả anh trai cậu, bọn họ đều thuộc phần đa số đó.



“Vậy thì không nói là được rồi.” Baal không thể hiểu nổi, có gì khó khăn đâu.



Vương Tiểu Minh bực bội vò đầu, “Nhưng mà bọn họ sẽ già đi.” Mà cậu thì không thế.



Baal nói: “Nếu ngươi biến bọn họ thành Huyết tộc, bọn họ sẽ không phải già đi.” Nể tình bọn họ là người nhà của Vương Tiểu Minh, hắn có thể hào phóng chia sẻ cho bọn họ một chút máu của Vương Tiểu Minh. Đương nhiên, thân thể của Vương Tiểu Minh từ đâu mà ra, hắn chẳng buồn quan tâm.



“Kỳ thật trước đây ta cũng đã từng nghĩ đến vấn đề này.” Đứng trước lựa chọn có nên biến thành Huyết tộc hay không, cậu không những phiền lòng về cuộc sống vô tận sau này mà còn phải chịu những ràng buộc trong cuộc sống. Thế nhưng cuối cùng, chính cậu đã chọn lấy con đường liều mạng theo ý mình. “Ta muốn,” Cậu dừng một chút, sau khi quyết định chắc chắn mới nói tiếp, “Chăm sóc phụng dưỡng họ từ xa.”



Như vậy vừa không lây vận khí ẩm mốc của mình cho họ, vừa không để họ có cơ hội phát hiện mình là Huyết tộc trường sinh bất lão, lại vừa có thể báo hiếu.



Sau khi Vương Tiểu Minh suy nghĩ mọi chuyện rõ ràng, gánh nặng đặt trên người lập tức nhẹ hẳn đi.



Baal cũng rất hài lòng về quyết định của cậu. Với hắn mà nói, số người quấy rầy càng ít càng tốt, dù sao mỗi ngày nổi bão riết cũng mệt lắm.



Vương Tiểu Minh nghĩ thông rồi vội vàng chạy đến bên bàn, nhấc điện thoại lên bấm số.



Nhưng chỉ mới chào hỏi hai câu, mặt cậu đột nhiên biến sắc: “Con sẽ lập tức về ngay!”



Baal thấy cậu lóng ngóng dập máy, sắc mặt trắng xanh, nhịn không được hỏi: “Sao thế?”



Trong thanh âm của Vương Tiểu Minh mang theo một tia run rẩy, “Anh hai ta ngã từ trên lầu xuống, bị gãy chân.”



Baal thản nhiên nói: “Miễn không phải ngã gãy cổ thì có gì nghiêm trọng đâu.”



“Nhưng mà anh ấy sắp làm đám cưới.”



Baal càng dửng dưng, “Vậy ngồi xe lăn rồi cưới.” Lại còn tiết kiệm thể lực nữa.



Mặt Vương Tiểu Minh càng lúc càng nhăn nhúm, “Thế nhưng, cô dâu đã mang bầu bốn tháng rồi.”







Ngoài việc ngã gãy chân có thể miễn cưỡng xem là tin dữ ra, hai chuyện còn lại nên tính vào tin mừng chứ hả?


Vương Tiểu Minh nói: “Cha, chúng con thật sự muốn ở bên nhau cả đời.”



“Mày nói cái gì?!” Khuôn mặt của ông Vương nhăn nhúm dữ tợn.



Baal hừ lạnh.



Hắn không hừ lạnh thì hoàn hảo, hắn hừ lạnh đồng nghĩa với việc thêm cả nồi dầu vào đám lửa đang cháy hừng hực trong bụng ông Vương!



“Mấy năm nay mày không về nhà là vì ở bên ngoài mải mê làm mấy chuyện đồi bại này đúng không?” Ông Vương chỉ thẳng vào mũi Vương Tiểu Minh, nước miếng giống như guồng nước bắn tung tóe, “Cho dù người khác có nói như thế nào tao vẫn nghĩ mày không tệ đến mức ấy! Không ngờ mày lại vứt hết liêm sỉ đi rồi! Nếu để mọi người trong thôn ngoài xóm biết chuyện, từ nay về sau tao còn dám ngẩng mặt với ai!? Cơ quan anh mày mà biết, anh mày còn dám vác mặt đi đâu nữa hả!? Lại thêm cả chị dâu mày, chị dâu mày con nhà gia giáo đứng đắn, nhà thông gia mà biết thì… Tao sớm biết mày trở về là chẳng tốt đẹp gì cho cam! Cút ngay cho tao! Cút! Ông đây không muốn nhìn thấy cái mặt mày nữa!”



Baal đứng phắt dậy, trong đôi mắt đen sâu thăm thẳm lóe lên từng tia lửa giận.



“Ngươi…” Ông Vương chỉ thốt ra một chữ rồi im bặt. Không phải không muốn nói, mà do khí thế của đối phương áp đảo khiến cho ông không thể nói nên lời. Cứ như chuột nhìn thấy mèo, cừu nhìn thấy sói… Ngoại trừ tim đập chân run, miệng lưỡi cứng đơ ra, trong lòng lại càng thêm sợ hãi.



“Baal.” Vương Tiểu Minh cũng đứng dậy, kéo kéo tay áo của hắn.



Giọng Baal lạnh lùng vang lên: “Cẩn thận lời nói của ngươi đấy!”



Đây là uy hiếp trắng trợn.



Mặc kệ lúc nãy ông Vương kinh hãi thế nào, trực tiếp đối diện với sự uy hiếp, lửa giận vẫn cuồn cuộn xông ra, quay đầu đi vào trong phòng, sau đó đóng cửa cái rầm.



Bà Vương bị dọa vài trận liên tiếp còn chưa kịp hồi phục tinh thần, mãi đến lúc này mới miễn cưỡng thốt ra một câu: “Hai đứa bây chi bằng…”



“Đuổi chúng đi ngay cho tôi! Nhà này không chấp chứa những loại biến thái như thế! Đuổi ngay!”



Vương Tiểu Minh cơ hồ có thể nghe thấy tiếng Baal siết chặt tay kêu răng rắc.



Bà Vương cũng nhận thấy sự tình mỗi lúc một căng thẳng hơn, vội đề nghị: “Tụi bây đi trước đi. Có gì bữa khác về nói sau.”



Vương Tiểu Minh biết cha cậu đang nổi nóng, có khuyên can cỡ nào cũng vô dụng, nhân tiện hỏi: “Anh hai đang ở đâu? Con muốn đến thăm ảnh.”



“Đang ở bệnh viện. Mày cũng biết rồi đấy, nằm bệnh viện khác nào đốt tiền đâu…” Bà Vương thở dài.



Vương Tiểu Minh nói: “Ngày mai con sẽ rút tiếp năm vạn nữa.”



“Mẹ không phải ý này…” Bà Vương theo bản năng vội giải thích, sau đó mới ngượng ngùng hỏi lại, “Tiền của mày thật sự không phải… làm những chuyện…?”



“Mẹ yên tâm. Thật sự là do con làm ra.” Vương Tiểu Minh cứ mãi cam đoan.



Bà Vương gật đầu, “Anh mày kết hôn, nằm viện cũng cần có tiền, thế mà tự dưng ngay lúc này lại ngã gãy chân…”



Ông Vương ở trong phòng lại gầm lên, “Còn chưa cút?!”



Baal đột nhiên giật khỏi tay của Vương Tiểu Minh, lao thẳng vào trong phòng.



Vương Tiểu Minh chấn động, vội vàng đuổi theo!



Nhưng cậu vẫn chậm hơn Baal nửa bước, Baal đã mở bung cửa ra.



Ông Vương đang mò mẫm bình rượu giấu dưới gầm giường, chuẩn bị hớp một ngụm liền sững người, kinh ngạc nhìn hắn.



“Baal!” Vương Tiểu Minh ôm chặt lấy thắt lưng hắn.



Ông Vương hai mắt xém nữa phun lửa! “Bọn mày là cái đồ biến thái! Muốn biến thái thì ra ngoài mà biến thái, còn chạy tới diễn trò cho tao xem à?! Để cho tao thấy tư thế biến thái nhất của bọn mày à?!”



Vương Tiểu Minh lập tức thả tay ra.



Baal từ trên cao trừng mắt nhìn ông, “Ngươi đang làm gì?”



Ông Vương không hiểu làm sao cứ hễ nhìn thấy ánh mắt của hắn, liền có một xúc động không thể tự chủ muốn thần phục dưới chân hắn, từng câu từng chữ cứng ngắc đáp lời: “Uống rượu.”



Baal nhướn mày hỏi: “Rượu đâu?”



“Rượu không ở…” Ông Vương trừng lớn hai mắt nhìn bình rượu mới toanh không còn một giọt, “Rượu…” Ông đột nhiên câm tịt, bởi vì cảm thấy dưới đáy quần có tiếng nước róc rách chảy xuống.



Vì thế, theo ánh mắt của thân chủ, những người khác đều cúi đầu nhìn xuống quần ông ——







Vương Tiểu Minh biết Baal đang giở trò, lập tức kéo hắn đi, nhanh chóng từ biệt bà Vương: “Bọn con đi trước.”



Bà Vương cũng xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu, vội vàng nói: “Có việc gì thì gọi về nhà nhé.”



“Dạ.” Vương Tiểu Minh nói xong, liền kéo Baal ra ngoài.



Xuống dưới lầu, Vương Tiểu Minh sa sầm mặt mày nói: “Baal, ngươi quá đáng lắm.”



Baal ôm ngực, hờ hững liếc cậu.



“Ông ấy là cha ta! Hơn nữa lại là một người cha tẫn trách hoàn thành nghĩa vụ nuôi nấng ta hơn hai mươi năm… Ông còn cho ta tiền học đại học. Ông ấy không hề làm chuyện gì có lỗi với ta, cha đối với ta rất tốt!” Vương Tiểu Minh nâng trán, nước mắt xém nữa đã tuôn rơi, “Khi ta còn ở nhà đã gây ra bao nhiêu chuyện, bọn họ cũng sẽ đánh ta mắng ta… Nhưng mà hễ có ai bảo tống cổ ta đi, cha mẹ sẽ lập tức vác chổi dánh đuổi họ…” Nước mắt tí tách nhỏ xuống. Cậu xoay người, không muốn để lộ bản chất yếu đuối của mình trước mặt Baal.



Baal trầm mặc.



“Kỳ thật khi nghe thấy cha mẹ thiếu tiền thiếu người, ta rất vui, bởi vì cuối cùng ta đã có cơ hội báo hiếu cho họ.” Vương Tiểu Minh dùng tay áo lau khô nước mắt, “Thật sự, họ mắng ta là vì quan tâm tới ta. Nếu không phải quan tâm ta, bọn họ ngay cả mắng cũng chẳng buồn mắng nữa…”



Baal nói: “Thế thì đáng ra ngươi không nên nói cho họ biết về quan hệ của chúng ta.” Mọi chuyện sẽ không trở nên căng thẳng như vậy.



“Nhưng mà ngươi cũng cần phải có danh phận.” Vương Tiểu Minh rầu rĩ.







Hắn cũng cần phải có danh phận?



Baal bĩu môi. Vì sao hắn lại cảm thấy mấy lời này lại kỳ lạ thế nhỉ?



“Hơn nữa, ta cũng muốn để cho bọn họ biết, ta đã tìm thấy một người có thể ở bên ta cả đời.” Vương Tiểu Minh nhẹ giọng nói, “Cho dù kiếp sống của ta có dài đến mấy, cha mẹ ta cũng chỉ có bọn họ mà thôi. Ta không muốn giấu họ chuyện này. Bọn họ có quyền được biết ta đang rất hạnh phúc.”



Baal xoa đầu cậu.



Vương Tiểu Minh ngước mặt nhìn hắn, khóe mắt vẫn còn đọng nước, nhưng cảm xúc đã ổn định hơn rất nhiều.



“Mẹ ngươi có vẻ cũng không phản đối lắm.” Baal quyết định vạch chiến lược đánh tan trở ngại.



Vương Tiểu Minh nói: “Cha mẹ ta luôn như thế. Cha lúc nào cũng cương quyết cứng rắn, mẹ sẽ nhỏ nhẹ uốn nắn ngươi… Anh hai có thể dễ dàng xoa dịu không khí giữa họ. Không như ta…”



“Vậy bây giờ ngươi định thế nào?” Baal đối với chuyện xử lý quan hệ giữa nhân loại cảm thấy choáng đầu.



“Tìm chỗ nào đó ở trước đã?” Vương Tiểu Minh nghĩ nghĩ, đột nhiên giật mình la lên, “Chết rồi.”



“Không có tiền?” Biểu tình của Baal như thể đã sớm đoán trước.



Vương Tiểu Minh gãi gãi đầu: “Sổ tiết kiệm trước đây ta quên mang đến ngân hàng.”



Baal nhắc cậu: “Chẳng lẽ ngươi quên ngươi là ai rồi sao?”



“Là ai?” Vương Tiểu Minh sửng sốt.



Baal công bố đáp án: “Ngươi là Huyết tộc nhị đại…”



“Cho nên?” Chẳng lẽ Huyết tộc cũng có cứ điểm ở quê cậu sao?



Baal nói: “Cho nên ngươi lúc nào cũng có thể biến thành con dơi, treo người trên cây ngủ một đêm.”







Cuối cùng thì Vương Tiểu Minh cũng không phải treo trên cây một đêm. Thật ra đêm đó, cậu và Baal đã chui vào một căn phòng xa hoa tại khách sạn bốn sao lớn nhất trong trấn —— ở “miễn phí”. (a.k.a ở chùa XD)